13.
Chúng tôi trở lại hang động bên bờ biển.
Tôi đã mang đủ hết tất cả nhu yếu phẩm hằng ngày và thức ăn để ở đây trong vòng một tuần.
Một tuần nữa, Sam Sam sẽ quay ngược thời gian.
Hay nói cách khác là sẽ chết.
Tôi luôn nằm mơ thấy một số hình ảnh dư thừa xuất hiện trong đầu tôi.
Phần lớn là hình ảnh trần nhà màu xám xịt, đôi mắt u ám đầy đau thương của Hải Trừng và dáng vẻ rụt rè của người cá nhỏ đuôi vàng.
Hải Trừng tìm cá sống rồi nướng lên cho chúng tôi ăn.
Còn Sam Sam thì bơi lội trong vũng nước ở hang động.
Sóng biển ngày càng dữ dội đập mạnh vào vách đá, bầu trời âm u kéo đến một trận mưa lớn.
Nguy hiểm đang tiến đến gần hơn.
Tôi ngồi trong hang động nhìn Sam Sam bơi về phía cửa hang, thằng bé vẫy tay về phía tôi: “Mẹ, bên ngoài trời đang mưa to, vui lắm.”
Tôi chậm rãi bước ra khỏi cửa hang, đưa tay hứng mưa. Đột nhiên, một bàn tay từ trong nước vươn ra kéo mạnh tôi xuống!
Tôi bất ngờ không kịp phản ứng, hai mắt nhắm chặt, cảm nhận cổ tay bị siết chặt kéo thẳng về phía đáy biển sâu thẳm!
Tôi cố gắng nín thở, cảm giác thiếu oxy và nước lạnh đột ngột xộc vào khoang mũi khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tất cả như thể tôi sắp chết.
Lúc tôi mở mắt ra, nhìn thấy một người cá với mái tóc và chiếc đuôi đều cùng một màu vàng óng ả, không chút do dự mà lôi tôi xuống dưới đáy biển.
Cho dù tôi giãy giụa thế nào thì nó vẫn không buông tay tôi ra.
Nó muốn giết tôi.
14.
Tôi được Hải Trừng cứu lên.
Tôi ngồi trong hang động thở hổn hển, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.
Cách đó không xa, người cá đuôi vàng và người cá đuôi đen đang lao vào đánh nhau kịch liệt.
"Khụ khụ!"
Tôi chợt nhớ đến lời Hải Trừng từng nói.
"Nó rất nguy hiểm."
Người cá đuôi vàng gầm lên đầy căm hận: "Tôi nhất định sẽ giết ông!"
Lẽ nào Sam Sam xuyên đến đây là để giết tôi và Hải Trừng sao?
Tôi giương mắt nhìn ra mặt biển mịt mù đầy mưa gió.
Người cá đuôi đen dễ dàng áp đảo được người cá đuôi vàng, hai bên quấn lấy nhau trong trận chiến, chưa đầy vài phút đã phân cao thấp.
Tuy nhiên, không để tôi kịp tiến đến kiểm tra tình hình.
Những bóng đen dưới làn nước xanh thẫm dần xuất hiện, chúng trông to lớn, nguy hiểm và ngày càng đông.
Chúng dần dần bao vây lấy Hải Trừng và Sam Sam.
Tôi nhìn thấy vây lưng của cá mập trồi lên trên mặt nước, bầy cá mập đã tạo thành một vòng tròn rồi giam họ ở giữa.
Giọng nói của Sam Sam vang lên xé toạc màn mưa đầy điên cuồng:
"Các người không phải muốn giết ông ta sao? Đến đi! Ta giúp các người!"
15.
Người cá đuôi vàng gào thét vùng vẫy lật người, dồn hết sức lực đè chặt người cá đuôi đen.
Nó gần như phát cuồng, vòng ra phía sau khóa chặt hai tay của Hải Trừng rồi cắn chặt răng không buông.
Hải Trừng giãy giụa vài lần, ánh mắt anh dừng lại nơi chuỗi hạt san hô trên cổ tay mình rồi bỗng chốc bất động.
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi.
Ánh mắt sâu thẳm xuyên qua màn mưa dày đặc, tràn đầy yêu thương mãnh liệt.
Tim tôi chợt lỡ một nhịp vội hét lớn gọi Sam Sam: "Con đang làm gì vậy?"
Trong lòng tôi đầy hoang mang: "Tại sao? Tại sao lại muốn giết chúng ta?"
Người cá tóc vàng quay đầu nhìn lại, gương mặt đã không còn vẻ ngây ngô, vệt máu loang lổ trên gương mặt nó, khóe miệng nhếch lên để lộ răng nanh sắc bén như loài thú. Mái tóc vàng ướt đẫm dính sát vào khuôn mặt nhợt nhạt.
“Mẹ, con không muốn giết mẹ, chính là ông ta đáng chết, lẽ ra mẹ nên nhớ điều đó.”
“Giết ông ta là mong muốn của mẹ.”
“Con chỉ đang giúp mẹ mà thôi!”
16.
Tôi không thể nhớ ra!
Những hình ảnh đó thật sự không thể nối lại thành một câu chuyện được.
Tôi run rẩy nhìn vào đôi mắt của Hải Trừng, đôi mắt đó giống hệt trong cơn ác mộng kia.
Trong đôi mắt đó vốn là những cảm xúc nhẹ nhàng, không biết từ lúc nào đã đắm chìm trong sự cuồng nhiệt.
"Đừng như vậy, Sam Sam, mẹ không nhớ gì cả, đừng như vậy..."
Tôi cố gắng ngăn lại một cách vô ích.
Nhưng Sam Sam lại kéo mạnh Hải Trừng về phía hang động như bị ma ám: "Mẹ ơi, con sẽ hoàn thành tâm nguyện của mẹ, để mẹ tận mắt nhìn thấy hắn chết."
Cuối cùng nó còn cười với tôi: "Mẹ ơi, con yêu mẹ."
Những con cá mập và đàn cá voi bắt đầu tấn công bọn họ, bóng đen dưới biển tụ lại với nhau, hỗn loạn đến mức không thể nhìn rõ.
Tôi đứng trên mặt đá lạnh lẽo của hang động, cơn mưa lớn như trút nước đập vào mặt tôi.
Những vệt máu đỏ giống như hoa nở, từ đáy biển dần dần nổi lên.
Nở rộ.
Tôi liên tục hít thở sâu, đôi chân yếu đến mức quỳ xuống đất.
Hải Trừng…
Sam Sam…
Từng cảnh tượng như một cuốn phim chiếu trong đầu tôi.
Tôi ôm đầu, đập mạnh trán xuống đất —
"Em yêu anh! Em yêu anh!"
Trong căn phòng với trần nhà màu xám xịt đó, tôi ôm Hải Trừng khóc và nói yêu anh.
Tôi nắm chặt cánh tay còn lại của anh, vừa khóc vừa nói: “Em yêu anh, đừng như vậy, làm ơn..."
Hải Trừng đau lòng lau nước mắt cho tôi, nhắm mắt lại đầy đau khổ: “Anh không thể kiểm soát được mình..."
"Không sao! Em có thể chấp nhận!"
"Hoan Hoan... đừng khóc nữa."
17.
Tôi đã nhớ lại tất cả rồi.
18.
Nếu như Sam Sam không đến, tôi sẽ hoàn thành công việc trong hai tháng, từ sa mạc đến bờ biển cứu lấy người cá đứt cánh tay trái, chính là Hải Trừng.
Có lẽ vì mất đi một tay nên trông anh rất u ám, luôn chìm trong tâm trạng nặng nề.
Tôi rất tò mò về anh và giữ anh ở nhà.
Dần dần, tôi đã nảy sinh tình cảm với anh.
Một người cá tật nguyền thiếu tự tin ấy luôn cảm thấy không an toàn.
Anh luôn hỏi tôi:
"Vai của anh, chỗ này trống rỗng thì có xấu xí lắm không?"
"Hoan Hoan, em sẽ bỏ anh đi sao?"
"Đừng rời bỏ anh."
Tính tình anh tuy u sầu nhưng thực sự yêu tôi.
Anh hóa ra đôi chân, cố gắng sống ở thế giới loài người, sau kiếm được một số tiền nhờ làm việc chăm chỉ, chúng tôi cùng nhau mua một ngôi nhà nhỏ trên bãi biển.
Lẽ ra cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.
Đến lúc tôi mang thai.
Hải Trừng là người cá, tôi lo lắng khi sinh không biết liệu đứa con sinh ra có phải là người không, hay chỉ là một con cá, hoặc là một người cá, thậm chí là một quả trứng.
Vì thế, tôi kiên quyết sinh ở nhà.
Hải Trừng không thể thuyết phục tôi, anh cùng tôi xem nhiều sách y học, học được không ít kiến thức chuyên môn và chuẩn bị rất nhiều dụng cụ có thể mua được.
Chúng tôi háo hức đón chờ đứa con đầu lòng chào đời.
Nhưng rõ ràng, việc sinh con không được thuận lợi.
Tôi chỉ kịp giữ lại một mạng sống, còn cơ thể hoàn toàn suy sụp.
19.
Sam Sam là một đứa trẻ đáng yêu.
Tôi tặng cho thằng bé chuỗi san hô gia truyền, ôm thằng bé vào lòng kể chuyện.
Nhưng sức khỏe của tôi ngày càng yếu, đến mức không thể rời khỏi giường. Hải Trừng vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau mất đi cánh tay mà giờ anh lại phải đối mặt với việc sắp mất tôi.
Nỗi đau càng lúc càng dồn nén khiến tinh thần anh ngày càng bất ổn.
Anh sợ mất tôi.
Không hiểu sao, anh lại bắt đầu ghét Sam Sam và càng ghét chính mình hơn.
Anh nghĩ rằng tất cả là lỗi của anh và Sam Sam đã khiến tuổi thọ của tôi trở nên ngắn ngủi.
Khi nhận ra trạng thái tinh thần của Hải Trừng không thể kiểm soát, tôi đã nằm liệt giường, ngay cả ngồi dậy cũng không thể.
Hải Trừng hung hăng chửi bới với chú cá đuôi vàng nhỏ đang trốn ngoài cửa.
Khoảnh khắc ấy, anh dường như biến thành một người khác, đột nhiên giận dữ rồi lại đột nhiên hoảng loạn.
Anh lặn xuống biển cố tìm về mọi vật quý hiếm nhất mong cứu sống được tôi nhưng tất cả đều vô ích.
Nhìn anh căng thẳng cực độ, tôi chỉ có thể cầu xin anh buông bỏ cũng như buông tha cho tôi.
Cứ để tôi chết đi cho xong.
Hải Trừng ôm lấy tôi, người đang dần cạn kiệt sự sống, khóc lóc cầu xin tôi hãy sống tiếp.
Anh đau đớn.
Sam Sam còn đau đớn hơn nữa.
Thằng bé không làm gì sai.
Nhưng lại phải sống trong một gia đình bất ổn, ngay cả việc thằng bé ra đời cũng trở thành một lỗi lầm.
Những lúc Hải Trừng tỉnh táo, anh nhớ lại những lời nói, những việc làm của mình trong cơn hoảng loạn với Sam Sam.
Anh cảm thấy hối hận vô cùng.
Anh nói anh thấy được sự căm ghét trong ánh mắt Sam Sam dành cho mình và anh cũng căm ghét chính bản thân, anh hận vì áp lực tinh thần đã khiến anh mất kiểm soát, làm tổn thương những người anh yêu thương.
"Không thể tiếp tục như thế này nữa, Sam Sam sẽ bị anh hủy hoại mất."
"Hoan Hoan, hãy dẫn anh đi, anh sẽ đi cùng em."
"Đi" ở đây, là cùng tôi xuống Hoàng Tuyền.
Tôi nói rằng tôi yêu anh, cầu xin anh đừng từ bỏ bản thân bởi nếu anh chết, sau này Sam Sam biết sống ra sao?
Hải Trừng yêu Sam Sam nhưng cũng vì việc sống chết của tôi mà bế tắc. Tuy nhiên, khi bình tĩnh lại thì tình yêu anh dành cho Sam Sam vẫn luôn sâu đậm.
Nhưng cuối cùng, Hải Trừng không trả lời tôi.
Tôi qua đời khi Sam Sam sáu tuổi. Trước lúc tôi mất, họ vẫn còn cãi nhau.
Hải Trừng không kiểm soát được, nói những lời cay độc với thằng bé: “Tại sao người chết không phải là mày!”
Sam Sam phẫn nộ gào lên: “Tôi sẽ giết ông!”
Tôi nhắm mắt vẫn không yên lòng.