Người Cá Sa Mạc - Cửu Cửu

Chương 4

20.

Biển đã dịu lại.

Mặt nước trước mắt tôi nhuộm một màu đỏ nhạt.

Tôi từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, vừa khóc vừa nhìn ra biển.

“Tại sao ông không chống cự!”

Trong làn nước biển, Sam Sam tóm chặt lấy Hải Trừng đang đầy thương tích trên người và giận dữ quát tháo.

Hải Trừng thì cuối đầu, người cá duy nhất có đuôi đen nhắm mắt, hai hàng chân mày nhăn lại.

Anh vẫn thế, vẫn luôn cau mày.

Tôi run rẩy gọi tên anh: “Hải Trừng.”

Sam Sam quay lại nhìn tôi, khóe miệng dính đẫm máu nở nụ cười tà ác: “Ông ta sắp chết rồi.”

Tôi đưa tay chạm vào gò má lạnh buốt của Sam Sam.

“Con yêu, con lớn rồi.”

Chú cá đuôi vàng nhỏ nhắn thích nằm cạnh giường tôi, thích chơi trong bồn tắm, thằng bé cứ luôn miệng gọi tôi là mẹ cũng đã lớn rồi.

Đôi mắt tròn xoe ấy không còn ngây ngô nữa, ý định giết người lộ rõ trong đáy mắt.

Sam Sam dụi má vào tay tôi một cách âu yếm: “Mẹ ơi, đừng sợ, con sẽ giết ông ta, ông ta sẽ không bao giờ làm tổn thương mẹ được nữa.”

21.

Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu tại sao Sam Sam lại muốn giết Hải Trừng.

Thằng bé thẳng thắn nói: “Nếu không có ông tta, mẹ sẽ không mang thai con, cũng không vì con mà chết. Ông ta đáng chết, con cũng vậy.”

Tôi đau lòng đến mức không thở được.

“Không, không phải. Sam Sam, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rằng việc mẹ chết không phải do con, con không làm gì sai cả!”

Sam Sam ngoan cố nhìn tôi, đôi mắt đầy vẻ bướng bỉnh.

Điểm này thằng bé rất giống Hải Trừng, cả hai đều ngang bướng, luôn tự dằn vặt mình.

Tôi kéo cơ thể Hải Trừng đang dần tắt thở vào trong hang động, ôm chặt lấy anh.

Tôi gọi tên anh rất lâu, cuối cùng anh cũng mở mắt yếu ớt mỉm cười với tôi: "Hoan Hoan, khi cánh tay anh vẫn còn, có phải trông anh rất đẹp trai không?"

Tôi vừa khóc vừa gật đầu, ôm anh chặt hơn.

Hải Trừng quay sang nhìn Sam Sam.

Đôi mắt anh dịu dàng như một dòng suối: "Con yêu, ba xin lỗi. Ba sẽ lấy mạng mình để bù đắp cho con."

Người cá đuôi vàng run rẩy toàn thân, lớn tiếng mắng: "Ông đáng chết!"

"Ba xin lỗi."

"Ông đã mắng chửi tôi, còn đánh đập tôi!"

"Đó là lỗi của ba, ba xin lỗi..."

Giọng nói của Hải Trừng càng lúc càng nhỏ, nước mắt tôi rơi như mưa.

Tôi đã cố gắng hòa giải những vấn đề giữa họ nhưng không có tác dụng gì.

Bây giờ, có vẻ như mâu thuẫn đang dần được hóa giải.

Nhưng cái giá phải trả là cả hai sẽ rời xa tôi.

"Đừng chết... Hải Trừng, đừng chết."

Tôi ôm chặt lấy anh, ngoài cầu xin ra tôi chẳng thể làm được gì khác.

22.

Hải Trừng yên lặng nằm trong vòng tay tôi.

Sam Sam bò vào trong hang động rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Chiếc đuôi vàng óng của thằng bé đập nhẹ lên mặt nước biển. Thằng bé cúi đầu trầm tư hồi lâu.

Thằng bé an ủi: "Đừng khóc nữa, mẹ.”

Tôi nức nở nhìn thằng bé.

Người cá tóc vàng hỏi tôi: "Mẹ có hận con vì đã giết ông ta không?"

"Không."

"Thật sự không hận sao? Thực ra ngay từ đầu con đã muốn tìm ông ta rồi giết ông ta. Nhưng con không thắng được, chỉ có thể tính toán thời gian để tìm người giúp đỡ. Mẹ à, mẹ xem, con thực sự rất tệ. Như vậy mà mẹ cũng không hận con sao?"

Đây là mớ tơ vò không cách nào gỡ rối, chỉ có tiếc nuối và hối hận, không có hận thù.

Tôi nhìn Sam Sam: "Xin lỗi, mẹ đã không bảo vệ được con."

Sinh thằng bé ra nhưng lại không thể cho thằng bé một gia đình hạnh phúc, không cho thằng bé đủ tình yêu ấm áp.

Hiện thực tàn nhẫn đã biến thiên thần đáng yêu của tôi thành một kẻ đáng thương bị cơn giận dữ và hận thù chi phối.

Sam Sam lại rơi vào im lặng.

Tôi siết chặt cổ tay của Hải Trừng, cố gắng cảm nhận nhịp đập yếu ớt của anh.

Tôi hít một hơi thật sâu, hướng ánh mắt về phía xa.

Cơn mưa bão đã dừng, nơi đường chân trời trải dài vô tận, ánh chiều tà chỉ còn sót lại một tia sáng cuối cùng.

23.

Sam Sam sắp đi rồi.

Thân thể của thằng bé dần trở nên trong suốt, ngón tay tôi khẽ vuốt ve khuôn mặt trưởng thành đẹp đẽ của thằng bé.

Thì ra thằng bé lớn lên lại mang dáng vẻ thế này.

Thằng bé gọi tôi: "Mẹ, hình như con không còn điều gì tiếc nuối nữa rồi."

Tôi nghẹn ngào không thốt nên lời.

Sam Sam lại bất chợt thở dài: "Còn một điều, nếu được xem cái kết của phim hoạt hình ‘Cậu bé Bọt Biển’ thì tốt biết mấy."

Phim hoạt hình ‘Cậu bé Bọt Biển’ không có cái kết.

Dù có thì dường như thằng bé cũng chẳng còn cơ hội để xem nữa.

Cuối cùng, Sam Sam để lại cho tôi một địa chỉ, bảo tôi tìm một người tên Long Vân.

"Người đó có thể cứu ba. Mẹ, con không muốn ba chết."

Người cá tóc vàng ôm chặt lấy tôi: "Đừng sinh con ra thêm lần nào nữa."

Tôi vừa khóc vừa ôm chặt lấy thằng bé, cố gắng giữ lấy mái tóc vàng rực ấy mà không chịu buông tay.

Người cá đuôi vàng tan biến trong vòng tay tôi.

"Mẹ, con yêu mẹ."

...

Tôi làm theo lời Sam Sam đến núi Linh Vân.

Phải mất rất nhiều công sức mới có thể đưa Hải Trừng lên núi.

Tại nhà nghỉ trên núi, tôi hỏi thăm địa chỉ của Long Vân. Chủ nhà nghỉ lập tức đưa người đến gặp tôi.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt mang vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc vàng óng cùng đôi mắt vàng kim rực rỡ.

Do dự vài giây tôi mới nói ra mật khẩu mà Sam Sam để lại:

"Ngôn tình tổng tài muôn năm?"

24.

Trên núi Linh Vân toàn là linh thú.

Rắn, báo, sói, thậm chí có cả rồng.

Long Vân chính là con rồng vàng ấy, hắn ta đã cứu Hải Trừng.

Trong suối nước nóng trên đỉnh núi, Hải Trừng ngủ một giấc rất lâu.

Tôi tò mò không biết Sam Sam đã quen biết những người này bằng cách nào, từ sau khi tôi nói câu mật khẩu, Long Vân ngay lập tức lặng lẽ bắt tay vào cứu người.

Tôi trò chuyện với bà chủ nhà nghỉ và vợ của Long Vân, sau đó đọc sách, ngắm cảnh.

Lần này, tôi tự hứa với bản thân nhất định sẽ sinh Sam Sam ra một cách bình an.

Tôi sẽ cho thằng bé một gia đình ấm áp và khỏe mạnh.

25.

Hải Trừng tỉnh lại sau nửa năm.

Anh sống cùng tôi trên núi, môi trường tốt và những linh thú nơi đây đã giúp tâm trạng anh cải thiện rất nhiều, đặc biệt là cây hòe ngàn năm trên đỉnh núi – một yêu quái đầy kiến thức.

Khi Hải Trừng trò chuyện với cây hòe về Sam Sam thì cây hòe già mỉm cười, sau đó thần bí nói: "Đứa trẻ của các người rất có duyên với ta."

Sau nhiều lần tôi gặng hỏi, cây hòe già mới tiết lộ rằng sau này Sam Sam của tôi sẽ gặp con của Long Vân bên bờ biển, con của Long Vân sẽ dẫn Sam Sam tìm đến cây hòe và cây hòe đã dạy cho thằng bé cách trở về quá khứ.

Còn chuyện Sam Sam từng nhắc đến ông nội cá voi là để lừa chúng tôi.

Còn tại sao phải lừa?

Tôi cũng không biết. Cây hòe già chỉ thở dài nói rằng Hải Trừng là một người đáng thương.

Anh là vua của người cá nhưng lại là người cá đuôi đen duy nhất, từ nhỏ đã bị các người cá khác truy sát để thách thức vị trí của mình.

Anh lớn lên trong các cuộc tàn sát và cũng vì thế mà vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

"Đừng nhìn hắn ta là yêu quái, ta cũng sẽ có vấn đề tâm lý." Cây hòe già nói tiếp.

"Vậy phải làm sao đây?"

"Nuôi dưỡng, đối tốt với hắn ta là được."

Lúc ấy, tôi bỗng hiểu rõ hoàn toàn sự u ám của Hải Trừng sau khi mất đi cánh tay.

Đó là cảm giác tuyệt vọng khi sống sót từ trong cõi chết.

Mất đi cánh tay, sức chiến đấu giảm mạnh, ngay cả cảm giác an toàn của bản thân cũng gần như không còn.

Sau khi hỏi ý kiến cây hòe già, tôi bắt đầu chuẩn bị một kế hoạch và thực hiện nó vào 3 năm sau.

26.

3 năm sau.

Sau khi chuẩn bị thật kỹ lưỡng và được các linh thú trên núi Linh Vân bảo vệ, tôi đã sinh ra một chú cá đuôi vàng bé nhỏ.

Lần này tôi không vì sinh nở mà suy kiệt sức khỏe.

Tôi đã làm tất cả những gì có thể, đảm bảo đến 90% mình có thể sinh Sam Sam một cách khỏe mạnh rồi sau đó sẽ cho thằng bé một gia đình ấm áp trước khi đón thằng bé trở lại.

Hải Trừng ôm lấy Sam Sam.

Thằng bé có một đôi mắt xanh, không giống Hải Trừng cho lắm.

Hải Trừng mỉm cười dịu dàng: "Bảo bối, đã lâu không gặp."

Anh ôm Sam Sam dỗ dành hồi lâu, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường và ôm lấy tôi.

Thằng bé vừa phun bong bóng vừa ngọ nguậy trong vòng tay tôi làm cho lòng tôi vui sướng không nói nên lời.

Hải Trừng thì thầm bên tai tôi:

"Anh yêu cả hai người."
Bình Luận (0)
Comment