Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1014 - Chương 1014: Nước Biển

Chương 1014: Nước biển Chương 1014: Nước biển

Hôm qua Lý Ngang đã kiểm tra qua bốn bức tranh này.

Ba bức tranh đầu tiên là sản phẩm in ấn, bức tranh cuối cùng là vẽ thủ công.

Nhưng cũng khá bình thường, bút pháp cứng nhắc, màu sắc vẩn đục, không phải tác phẩm của học giả tiếng tăm nào.

Chưa qua lăng xê thì e rằng rất khó bán được giá cao trong buổi triển lãm tranh.

Lý Ngang cất giấy ghi chú vào trong túi, kéo mấy cây dây leo đang bò dọc trong áo rồi cầm tờ giấy và chiếc bút máy.

Khi Lý Ngang quay lại phòng khách, hắn nhanh chóng viết hí hoáy lên giấy.

Ghi chép tỷ mĩ và kỹ càng nội dung những tình huống cụ thể trong phòng khách.

-Để xem nào...

Lý Ngang nhỏ giọng nói, sau đó tháo bốn bức tranh đang treo trên tường xuống, bày lên sàn nhà ở phòng cách rồi cẩn thận quan sát lại một lượt, tạm thời không phát hiện thay đổi nào.

-Chờ chút, đêm qua Bạch Hạo Chính nhận được giấy ghi chú là không được mở cửa, anh ta tưởng là không được mở cửa phòng, kết quả là đang yêu cầu anh ta phải bảo đảm tất cả cửa nẻo trong gian phòng đều phải trong trạng thái đóng kín.

-Liệu giấy ghi chú mà mình nhận được cũng là dạng đó hay không...

Lý Ngang thầm nghĩ, lần nữa tìm quanh gian phòng, hắn tìm hết tất cả những thứ được coi là "bức tranh" trong phòng 0508, lần lượt đặt hết lên mặt sàn trong phòng khách.

Thùng rác vẽ hoa cỏ, hộp đựng giấy, TV không thể mở, ghế sô pha có hoa văn được đậy kín, quyển kinh thánh đặt ở tủ đầu giường, khăn lau mặt có hình con cá heo trong nhà vệ sinh...

Đống đồ linh tinh chất đống lại một chỗ.

Lý Ngang quan sát một lượt, nhíu mày lại.

-Chờ chút, hình vẽ những người này... Có phải vừa cử động hay không?

Lúc trước hắn nhìn thấy bà lão áo đen hai tay nâng cuốn sách, đầu cúi xuống đọc. Còn bây giờ, bà lão áo đen kia đang dùng tay phải nâng cuốn sách, tay trái thì nâng lên chống cằm.

Đầu hình như cũng nâng lên một chút.

Khóe mắt tựa như đang nhìn đám trẻ nhỏ xung quanh, nhưng càng giống như đang nhìn Lý Ngang đang đứng bên ngoài mặt kính.

Không chỉ bà lão áo đen đang đọc sách, mà những nhân vật khác trong những bức tranh còn lại cũng đều có chút thay đổi.

Chiếc thuyền buồn trong bức tranh thứ hai, từ chiếc buồn bằng phẳng bình thường đột nhiến biến phồng lên.

Vị trí của thủy thủ đã thay đổi, các thủy thủ khi nhìn thấy sóng biển đang dâng cao hơn mười mét thì vẻ mặt lộ ra sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Quý tộc Anh cưỡi ngựa đi săn trong rừng thì gần như không thay đổi vị trí gì, nhưng súng săn trong tay họ lại hơi nâng cao lên so với ban đầu, dường như đang chỉ về phía Lý Ngang.

Mà ở bức tranh cuối cùng, thiếu nữ dùng quạt che mặt cũng có sự thay đổi vô cùng nhỏ, khóc thấy. Khóe mắt của thiếu nữ trong bức tranh hơi nhắm lại, tựa như ẩn chứa ý cười mỉa mai.

-Có nghĩa là gì? Người bên trong bức tranh sẽ nhảy ra công kích mình, hay là lôi mình vào trong bức tranh, hoặc là kéo vào trong bãi săn với mục đích muốn giết chết mình sao?

Lý Ngang bình tĩnh phân tích tất cả khả năng, sau khi suy nghĩ một lúc thì xếp bốn bức tranh thành hai chồng, mỗi bức ép một bức.

Thuyền buồm đi trong giông bão xếp đối diện với quý tộc Anh đi săn trong rừng.

Thiếu nữ dùng quạt che mặt đối diện với bà lão áo đen đang đọc sách.

Mười giây sau, Lý Ngang tách bốn bức tranh ra, quan sát thêm lần nữa.

Các đối tượng trong bức tranh vững duy trì trạng thái đứng im.

Nhưng những thay đổi lại rất rõ ràng, bầu trời trên biển xuất hiện một tia chớp, chiếu sáng mặt biển đen nhánh, thuyền buồn dường như đã bị đợt sóng thần đầu tiên tấn công, cột thuyền gãy làm đôi. Mấy tên thủy thủ đứng trên boong tàu ngã xuống biển, không rõ sống chết.

Mà bức họa quý tộc Anh đang đi săn trong rừng thì dường như vừa bị hứng chịu một trận mưa lớn, cả người ướt đẫm.

Khu rừng vốn sáng sủa khô ráo, nay mặt đất không rõ vì sao lại có một vũng nước lớn đọng lại.

Hai bức tranh còn lại.

Thiếu nữ lấy quạt che mặt không biết vì lý do gì lại núp ở sau ghế.

Đầu hơi nhô ra, gương mặt bị chiếc quạt che khuất một nửa đỏ bừng đầy giận dữ, hung hăng nhìn ra ngoài màn kính.

Mà bà lão áo đen trong bức còn lại đã đứng dậy từ trên ghế. Vẻ mặt bà ta cũng vô cùng giận dữ, cuốn sách cầm trên tay rũ xuống, trang bìa vừa hay hướng ra bên ngoài.

Ánh mắt Lý Ngang tụ lại, bìa của cuốn sách trong tay bà lão kia là hình vẽ một con ác ma đầu lâu có sừng của dê rừng.

Đám trẻ nhỏ mặc đồ đen vốn dĩ đang bám quanh bà lão cũng đang xoay người nhìn ra ngoài khung kính.

Con mắt chúng đen như mực, miệng mọc đầy răng nhọn như dã thú, gương mặt vốn non nớt trở nên dữ tợn và nhỏ dài. Giống hệt mấy con ác ma đang dùng đôi mắt căm hận nhìn thẳng vào Lý Ngang.

-Nhìn cái gì? Mình chúng mày có nhiều mắt thôi à?

Lý Ngang cười lạnh, trong áo khoác trắng có mười mấy sợi dây leo màu xanh lục, đứng thẳng tựa như rắn độc đang lơ lửng phía sau lưng của hắn.

Trên đỉnh mỗi dây leo đều xuất hiện một con mắt, dùng một ánh mắt còn ác độc hơn nhìn đối diện với các nhân vật trong bức tranh.

"A a a!!"

Bên trong bức tranh, đám trẻ con mặc đồ đen trong vô cùng dữ tợn đang gào thét điên cuồng, bọn chúng nhấc chân lên, động tác giống như đang chạy, chúng muốn chạy ra bên ngoài khung kính.

"Ầm Ầm!!"

Mấy viên đạn bắn ra từ nòng súng của đám quý tộc Anh đang đi săn xông ra ngoài khung kính, bắn nát một góc đèn thủy tinh treo trong gian phòng 0508.

Thời gian trôi qua, người và vật trong những bức tranh dần dần chuyển động, thoát ly khỏi vật liệu vẽ, gây trở ngại trong hiện thực.

Mà động tác của chúng càng ngày càng nhanh hơn.

Người chạy ra trước tiên là đám trẻ nhỏ ác ma mặc quần áo đen kia, chúng vươn những bàn tay ma nhọn hoắt, thon gầy tái nhợt của mình ra khỏi vải vẻ, cào lung tung trên khung tranh, dường như đang muốn làm Lý Ngang bị thương.

Sóng biển cuồn cuộn trong bức tranh có thuyền buồm đang chậm rãi dâng lên, nháy mắt bao phủ mặt đất trong gian phòng 0508.

-Uống nhiều nước biển vào!

Lý Ngang chắp tay trước ngực, mạnh mẽ xếp bức tranh quý tộc Anh và bức tranh biển vào nhau.

Nước biển điên cuồng tràn vào trong bức tranh đi săn kia, nước trong phòng cũng giảm xuống.

Mà bên kia, đám trẻ nhỏ ác ma vừa mới chui ra khỏi bức tranh, chưa kịp thở một hơi không khí mới mẻ bên ngoài đã nhìn thấy một bàn chân không ngừng phóng đại trước mắt, sau đó ăn mấy cái đạp.

Bình Luận (0)
Comment