Răng rắc!
Những cánh tay duỗi ra khỏi bức tranh bị đạp gãy, cánh tay rũ bên viền khung tranh.
Một ít thịt vụn và xương cốt bắn lên vải vẽ tranh, lộ ra một màu trắng đỏ béo ngậy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, đống thịt vụn lại đột nhiên bay lên. Thẩm thấu vào trong áo khoác ngoài màu đen, cánh tay bị đạp gãy đang khép lại như cũ với tốc độ rất nhanh.
Đám trẻ nhỏ ác ma trong bức trang đang nở nụ cười vô cùng quỷ dị không tiếng động, bọn chúng chen nhau trước vải vẽ với ý đồ trèo ra khỏi khung tranh.
Vì tranh nhau mà không tiếc đánh xé tranh giành.
Dùng móng tay bén nhọn ngang lưỡi dao cào rách đầu và thân thể của đối phương. Dù sao chúng cũng có thể khép lại như cũ nên không có thương vong.
Phía sau đám ác ma nhỏ, bà lão áo đen một tay giơ cuốn sách, một tay chỉ ra phía ngoài vải vẽ, đầu ngón tay xuất hiện ánh sáng quỷ dị.
-Hửm?
Lý Ngang đang bận rộn ép hai mặt bức tranh biển và rừng rậm lại với nhau, lượng nước biển khổng lồ tràn vào trong khu rừng, vô số cây cối bị sóng biển cuộn qua đánh gãy, cả người và ngựa của đám quý tộc Anh đều biến mất không thấy đâu.
Nhưng vẫn có một lượng lớn nước biển tràn từ bốn góc khe hở của hai bức ra ngoài.
Cường độ dòng nước rất lớn, ngay cả Lý Ngang cũng cảm thấy hơi cố hết sức, cánh tay đang đè hai bức tranh lại với nhau hơi run lên.
Khóe mắt để ý tới bức tranh phía dưới, bà lão áo đen đọc sách trong bức tranh đang dần phóng to lên trong khung tranh.
Trong chốc lát đã to ngang cánh cửa.
Đám quỷ nhỏ kia đang phát ra tiếng gào thét chói tai, chúng xông ra khỏi vải vẽ, quơ bàn tay nhọn hoắt về phía Lý Ngang.
Hắn không tránh cũng không né, áo khoác trắng bị nước biển thấm ướt đột nhiên mọc ra hai mươi mấy sợi dây leo dài mọc đầy gai.
Vèo....
Dây gai cắt ngang không khí, đâm đám quỷ nhỏ kia lên mặt tường, đám quỷ nhỏ thịt bong xương nứt, nội tạng văng khắp nơi.
Vết thương của chúng nhanh chóng khép lại như ban đầu, tiếp tục dẫm lên nước biển lõng bõng dưới mặt đất xông lên.
-...
Lý Ngang nheo mắt lại, nước biển đã chảy tới bắp chân, bàn ghế đang trôi lơ lửng trên mặt nước.
Nước biển dâng tới ổ điện, đầu tiên là tiếng lách cách do bị chập điện, sau đó rơi vào yên lặng.
Bức tranh thiếu nữ che mặt kia cũng đang trổi nổi trên mặt nước, từ khi nước biển chảy vào trong khung tranh thì tiếng thét chói tai cũng bắt đầu dâng lên.
Phòng 0508 cũng đóng kín cửa sổ như những phòng khác.
Không có nhiều nơi để thoát nước ra ngoài. Chỉ có ống thoát nước, bồn rửa tay, bồn tắm lớn trong nhà vệ sinh và cửa phòng 0508.
Nhưng số lượng nước biển trong phòng đã vượt ngoài khả năng của ống thoát nước trong nhà vệ sinh.
Nhiều biển ngày càng nhiều thêm, thông qua khe hở nhỏ hẹp ở cửa chính, nước biển đang thấm ra ngoài hành lang.
Suy xét tới độ rộng lớn của cả vùng biển trong bức tranh kia, cho dù nhấn chìm cả gian phòng này thì cũng chẳng thể ngăn cản được thế nước.
Nước dâng lên tạo ra suy nghĩ mở cửa phòng, trái với điều cấm "Không được mở cửa phòng".
Trong lúc đang suy nghĩ, đám quỷ nhỏ cũng bắt đầu xông ra.
Đám quái vật trong bức tranh kia đánh không chết, chặt không hỏng, Huyễn thuật, Chìm Ách Ám Sát Thuật, Luyện Kim Thuật đều không có tác dụng đối với chúng.
Dùng Luyện Kim Thuật tạo ra súng phóng lửa, nhưng cũng chỉ khiến quần áo trên người chúng cháy đen, chỉ một giây sau lại khôi phục như cũ, tiếp tục tập kích về phía Lý Ngang, vô cùng phiền phức.
Lý Ngang vừa nghĩ cách giải quyết nước biển, vừa dùng dây leo trói lại đám quỷ nhỏ, khiến đám quỷ nhỏ không thể giết chết nổi kia tạm thời không còn gây rối tới chính mình.
Không ngờ, răng lợi của đám quỷ nhỏ kia vô cùng tốt, miệng mọc đầy răng nhọn như dã thú gặm cắn không ngừng lên dây leo gai.
Chỉ chốc lát sau, số dây leo đang trói chặt chúng chẳng còn lấy một mảnh, mà cơ thể chúng lại chẳng thấy béo lên chút nào.
Lý Ngang lại phất dây leo gai ra, đám quỷ nhỏ tiếp tục "chăm sóc" dây leo gai, ăn không thừa lại một đoạn nào, cũng không có dấu hiệu no căng hay là buồn nôn gì.
Chỉ ăn vào chứ không nhả ra, chúng là Tỳ Hưu chuyển thế à?
"Khà khà khà..."
Bà lão áo đen còn sót lại trong bức tranh đột nhiên phát ra tiếng cười vô cùng ác ý, bà ta từng bước đi về phía Lý Ngang, chuẩn bị xông ra khỏi lồng kính, dường như bà ta đang vô cùng hưởng thụ dáng vẻ không thể làm gì đám quỷ nhỏ của Lý Ngang.
-Mày hung hăng càn quấy lắm à?
Lý Ngang nhếch lông mày lên, áo khoác trắng lại thả ra một đống lớn dây leo gai, trói đám quỷ nhỏ rồi treo lên cao như đang ngũ mã phanh thây.
Ánh mắt không ngừng chuyển giữa nước biển, bà lão áo đen, đám quỷ nhỏ.
-Chờ chút... Không biết thế này có được không...
Hai mắt Lý Ngang sáng lấp lánh, lại phóng ra thêm tám sợi dây leo gai ngoài sức chịu đựng nữa.
Hối thúc Đầm lầy thần lực để dây leo có thể biến lớn, thân dây leo gai dày lên và rỗng ở giữa, một đầu lớn, một đầu nhỏ hơn, hình dạng giống ống nước.
Hắn giơ cao hai bức tranh biển rộng và rừng rậm, cắm đầu lớn nhất của tám sợi dây leo gai vào khe hở của hai bức tranh để hút nước biển.
Đầu hơi nhỏ kia thì đặt vào trong miệng của đám quỷ nhỏ.
Tám sợi dây leo mới này không chỉ có sợi thực vật như ban đầu, mà còn có thêm số lượng lớn các sợi cơ với độ bền cao.
Bọn chúng tựa như loài rắn đang nuốt con mồi, cơ thể nhúc nhích, không ngừng hút nước biển vào trong cơ thể.
Rồi bài xuất ra từ phần đuôi, thải số nước biển vừa hút vào trong dạ dầy của đám quỷ nhỏ.
Òng ọc òng ọc òng ọc....
Phần bụng của đám quỷ nhỏ phồng lên, co lại, phồng lên, rồi lại co lại.
Trên mặt chúng lộ ra vẻ mặt thống khổ, chân tay giãy giục không ngừng.
Nhưng dây leo gai mà Lý Ngang đã cố tình tăng cường sao có thể dễ thoát ra được như vậy, chúng vẫn bị trói chặt không thể động đậy, chỉ có thể bị ép uống hàng tấn nước biển.
Nước chảy qua khe hở giữa hai bức tranh nước biển và rừng rậm toàn bộ trút vào trong dạ dày của đám quỷ nhỏ kia, hầu như không còn giọt nước nào chảy vào trong gian phòng nữa.