Danfi ép bản thân phải thật tỉnh táo, chậm rãi lấy ra đạo cụ và trang bị đặt lên mặt đất.
Nếu theo nội dung [Nghe điện thoại - Không được nghe điện thoại] trên tờ ghi chú, có nghĩa là anh ta nên nhận cuộc gọi đầu tiên, không nghe cuộc gọi thứ hai.
Nếu như vậy thì có thể anh ta đã làm trái với mệnh lệnh, sắp gặp phải tập kích của dị biến...
Bíp bíp...
Tiếng chuông điện thoại yếu ớt lại vang lên, cơ thể mọc đầy lông mèo của Danfi không kiềm được liền chấn động.
Ở cách vách!
Danfi yên lặng nằm xuống một góc, dán chặt lỗ tai vào vách tường. Đối diện với nơi này là phòng khách của phòng bên cạnh, cũng chính là vị trí của điện thoại bàn trong phòng.
Bíp bíp...
Tiếng chuông điện thoại vẫn còn đang reo.
Qua thính giác đã qua cường hóa của tai mèo, anh ta có thể nghe rõ tiếng điện thoại bàn, cho dù âm thanh đã bị giảm đi rõ rệt do phòng cách âm.
Thậm chí anh ta còn có thể tự động xây dựng bố cục của căn phòng kia trong tâm trí của chính mình.
Nghe, hay không nghe.
Danfi lại rơi vào do dự, sau vài lần suy nghĩ, cuối cùng anh ta vẫn quyết định chờ thời cơ hành động.
Anh ta đã bỏ lỡ cuộc gọi ở hành lang, nếu hiểu đúng trên mặt chữ của mệnh lệnh thì ở cuộc gọi thứ hai, anh ta càng không có lý do gì để rời khỏi phòng cả, mở cửa phòng bên cạnh để nghe điện thoại sao... Làm như thế thì càng phạm nhiều điều cấm hơn.
Sau ba hồi chuông, căn phòng bên cạnh lại rơi vài yên tĩnh như cũ.
"Ha..."
Danfi thở phào nhẹ nhõm, tiếng hít thở trải qua tầng tầng kiềm chế cũng trở nên vang dội.
Anh ta đợi một lúc, xác nhận trong hành lang không có động tĩnh gì mới cẩn thận từng li từng tí một ngồi xổm xuống, đặt tờ ghi chú lên đầu gối, dùng bút máy yên lặng viết những chuyện vừa tai nghe mắt thấy.
Phân tích nội dung và diễn biến tâm lý khi trải qua chuyện vừa rồi.
Bút máy vừa dứt khỏi nét chữ cuối cùng, Danfi định thả bút và giấy xuống thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại gần trong gang tấc đang vang dội.
Bíp bíp...
Nơi phát ra tiếng chuông điện thoại là ở phòng khách.
Nói chính xác là ở dưới chân Danfi.
Trước đó anh ta đã kéo điện thoại bàn trong phòng 1172 tới gần cửa vào, để tiện cho anh ta giám sát cả ngoài hành lang.
Mà lúc này, chiếc điện thoại di động đang rung lên.
Màn hình cũng lóe lên ánh sáng cam, một hàng chữ xuất hiện.
101#
Tầng mười, dãy hàng lang bên trái, điện thoại bàn.
Có nghe không?
Hồi chuông thứ hai vang lên, qua tai Danfi, tiếng chuông này vang dội tựa như tiếng chuông của chiếc đồng hồ cổ, anh ta vô thức vươn tay, ấn nút trên điện thoại.
Cuộc gọi lần thứ ba này đã hoàn toàn phá vỡ những giả thiết mà Danfi vừa ghi chép thành chữ. Khiến anh ta bắt đầu nghi ngờ có phải bản thân đã nghĩ sai rồi hay không.
Hồi chuông thứ ba vang lên, dựa theo lệ cũ, khi hồi chuông thứ ba qua đi, đối phương sẽ cúp điện thoại và cũng không cho Danfi có bất kì cơ hội đổi ý nào.
Cạch...
Bản năng cơ thể có trước não bộ, cảm tính sâu trong tiềm thức có trước lý trí.
Tay anh ta nắm chặt điện thoại, giơ lên, áp bên tai.
Danfi nghe điện thoại, không nói lời nào.
Hàm nghĩa của mệnh lệnh [Nghe điện thoại - Không được nghe điện thoại] cũng có thể là cầm điện thoại lên, nhưng không được phát ra bất kì tiếng động nào, không được nói chuyện với người bên kia điện thoại.
-A lô?
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói mơ hồ và không tròn vạnh của một người đàn ông, khi nghe có cảm giác người này đang rất bực bội và lo lắng.
Con ngươi Danfi phóng to ra, giọng nói này anh ta đã nghe ba mươi mấy năm, tuyệt đối không có chuyện nghe lầm.
Kaffee!
-A lô!! Anh Danfi, là anh phải không?!
Bên kia điện thoại truyền tới âm thanh ồn ào của tạp ân, tựa như người bên kia cảm nhận được sự kinh ngạc và rối loạn của người đang nghe máy.
-Em là Kaffee! Em trai của anh này!
Người tự xưng là Kaffee đang nói với giọng lo lắng:
-Anh ở trong phòng 1172 thật sao? Tốt quá, sao mấy lần trước không thấy anh nghe điện thoại gì cả?
-Tóm lại là anh tỉnh táo lại, nghe em nói trước đã.
-Em đã chết rồi, người hiện tại đang gọi điện cho anh bằng điện thoại bàn ở hành lang tầng mười là linh hồn của em.
-Để chứng minh thân phận, năm chúng ta bảy tuổi đã theo cha mẹ tới ở nhờ nhà dì ở Seattle, lúc đó đúng vào lễ Giáng Sinh, đêm khuya hôm đó cha về nhà, trên người cha dính đầy tuyết, trong tay cha là hai chiếc hộp rất lớn, là đồ chơi Transformes cha tặng làm quà cho chúng ta.
-Cha nói rằng cha đã mua chúng bằng số tiền kiếm được khi làm nhân viên bán hàng tạm thời ở chợ xe second-hand, lúc đó chúng ta rất vui, cầm Transformers chơi đánh nhau, suýt chút nữa làm hỏng đồ chơi, còn bị mẹ mắng một hồi.
-Sau này chúng ta mới biết được, hôm đó cha không phải đi làm nhân viên bán hàng tạm thời ở chợ xe second-hand, mà tiền mua quà của cha là do cha đi bán máu mà có.
-Mỗi túi máu có giá hai mươi đô la.
Lời nói giải thích từ bên kia của Kafffee đã gọi lên hồi ức chôn sâu trong đầu của Danfi, anh ta chưa từng nhắc qua với người ngoài về chuyện này.
Ngay cả Kaffee, anh ta đã cảm thấy chắc chắn em trai mình đã quên đi chuyện đó rồi. Lúc đó bọn họ mới bảy tuổi, trong đầu chỉ nghĩ tới nên nghịch ngợm và chơi đùa thế nào.
Yếu hầu Danfi căng chặt, miệng đầy lông xù hơi hé, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lòi.
-Anh Danfi, anh phải tin em, em sẽ không bao giờ hại anh.
-Em không bị nhiệm vụ dị loại trong trò chơi chết chóc thao túng. Bà ta đúng là muốn thao túng em, nhưng lại đánh giá thấp lời nguyền lâu đời của Phục Đô Hắc Vu Đoàn.
Giọng nói của người bên kia điện thoại bắt đầu nhanh hơn:
-Lúc này chắc đã 03:32, hôm qua bà ta đã ăn hết cơ thể của em, năng lượng siêu phàm ẩn chứa trong cơ thể của người chơi khiến bà ta vô cùng yêu thích, mà lúc này, dựa vào liên hệ máu mủ trong cơ thể em mà bà ta đang để mắt tới anh.