Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1019 - Chương 1019: Bất Trắc

Chương 1019: Bất trắc Chương 1019: Bất trắc

-Bà ta biết anh đang ở tầng mười một, nhưng lại không biết anh đang ở gian phòng nào.

-Dựa theo quy định của khách sạn, bà ta không thể tiếp tục giết chết người ở tầng mười-tầng đã chết một người thêm lần nữa. Cũng không thể ở quá lâu ở tàng mười một được, nên bà ta mới muốn xác định vị trí trước tiên.

-Bà ta sẽ dùng điện thoại bàn, gọi cho từng phòng trong tầng mười một, khi nào tìm được anh thì bà ta sẽ giết chết anh. Tầng mười một chưa xảy ra cái chết nào, thế nên không được tính là sai quy định.

-Vừa rồi em cũng giống như bà ta, đang điên cuồng gọi điện tới tầng mười một.

-Em tưởng anh còn ở trong phòng 1108 nên đã gọi tới, nhưng không thấy nghe máy nên đã gọi tới điện thoại bàn ở hành lang tầng mười một, vẫn không nghe máy.

-Tiếp đó là gọi tới điện thoại bàn ở dãy hành lang phía bên phải tầng mười một nhưng vẫn không có ai nghe máy. Nên em chỉ có thể gọi điện cho từng phòng, cầu nguyện anh có thể nghe máy của em trước khi bà ta gọi tới.

-...

Là vậy sao...

Trong đầu Danfi tràn ngập những suy nghĩ lung tung, không lẽ, nghe điện thoại Kaffee gọi tới, không được nghe cuộc gọi của bà lão áo đỏ mới chính là hàm nghĩ thực sự sao?

Bíp bíp...

Tiếng chuông điện thoại bàn lại vang lên.

Không phải tiếng chuông ở hành lang, cũng không phải từ điện thoại trong phòng 1172. Mà là tiếng chuông của căn phòng bên cạnh.

-Chắc hẳn lúc này bà ta đang gọi cho từng phòng một, sẽ nhanh chóng gọi tới gian phòng của anh.

-Chúng ta không thể để bà ta phát hiện đường dây điện thoại phòng anh bận được, nếu không bà ta sẽ biết được vị trí của anh.

Tốc độ nói của người tự xưng là Kaffee bên kia điện thoại nhanh hơn:

-Hiện tại em đã là linh hồn không có thân thể, bị khách sạn trói buộc vĩnh viễn. Cho dù em không thể rời khỏi tầng mười nhưng vẫn có thể biết một ít quy định ngầm bên trong khách sạn này. Những quy định này có thể giúp người chơi thuận lợi sống qua thời gian quy định.

-Việc anh cần làm bây giờ là đeo tai nghe hình tai mèo lên để nghe lén tiếng chuông điện thoại bàn những phòng khác.

-Sau đó lập tức đi vào phòng vang lên tiếng chuông điện thoại di động, rút dây điện thoại phòng đó ra ném vào bên trong thang máy...

-Kaffee.

Lần đầu tiên Danfi mở miệng nói chuyện suốt từ nãy tới giờ, giọng nói khàn khàn trầm thấp tựa như không phải giọng của chính anh ta:

-Phòng bên cạnh vừa có tiếng chuông điện thoại bàn, giờ đã kết thúc.

Bên kia điện thoại rơi vào khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi.

-Mẹ kiếp!

Kaffee văng tục, rồi nói:

-Không ổn rồi! Chắc chắn bây giờ bà ta đã biết đường dây điện thoại của phòng này bận, đã biết anh đang ở phòng 1172 tầng mười một. Cho dù bây giờ anh trốn vào trong thang máy cũng sẽ đi đời!

-Thời gian an toàn trong thang máy chỉ tới 06:07. Sau khoảng thời gian đó, thang máy sẽ không còn an toàn nữa. Mặc kệ anh đứng trong thang máy bấm lên hay bấm xuống thì cũng vô dụng, bà ta vẫn có thể xông vào trong thang máy ăn thịt anh.

-Người chơi khác sẽ không giúp anh, chính bọn họ còn khó bảo toàn tính mạng của mình.

-Mà giúp anh thì tương đương với phải mở cửa phòng, không ai vị tha tới mức đó.

-Biện pháp duy nhất lúc này...

Kaffee bên kia đang tự thoại, sau đó cắn răng nói tiếp:

-Đó là trốn ở tầng mười, lợi dụng quy tắc của khách sạn để ràng buộc bà ta.

-Nhưng làm như thế sẽ dẫn tới hậu quả đáng sợ...

-Không ổn!

-Bà ta đang đi lên!

-Em nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang của bà ta!

-Chết tiệt, bà ta đã nhìn thấy em! Bà ta đứng ở cuối hàng lang nhìn thấy em! Đang cười với em!

-Bà ta đã biết anh ở tầng mười một!

-Nhanh! Mau lên!

-Danfi, mau rời khỏi nơi đó! Mau vào thang máy tới tầng mười!!

Tiếng của Kaffee vang lên, điên cuồng giục, nói tới mức khàn cả giọng.

Danfi ngồi trong phòng 1172, cầm điện thoại và bút máy, hô hấp đình trệ.

Anh ta nên tin tưởng ai?

Bộp bộp bộp.

Ở dãy hành lang bên trái của tầng mười một vang lên tiếng bước chân thanh thúy êm tai.

Ngày càng gần.

...

Kết thúc.

Khi đồng hồ trong phòng chỉ vào thời khác 07:07, cửa sổ ở phòng khách bừng lên tia sáng mặt trời yếu ớt.

Lý Ngang thở phào một hơi, cầm bức tranh đã không còn nhúc nhích thả xuống mặt đất.

Những sợi dây leo gai màu xanh không ngừng lắc lư sau lưng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, rụt vào trong áo khoác trắng.

Gian phòng là một mớ hỗn độn.

Bàn ghế và những thứ linh tinh khác rơi khắp mặt đất, khăn tắm màu trắng rơi xuống sàn nhà ẩm ướt trong nhà vệ sinh, tựa như con cá nhảy ra khỏi bãi nước.

Nước biển trong phòng đã rút sạch. Trên thảm chỉ còn lại số lượng lớn muối trắng... Là dấu vết do nước biển rút đi để lại.

Mà bốn bức tranh trong gian phòng...

Khi đồng hồ vừa chỉ vào 07:07, bà lão áo đen và đám quỷ nhỏ kia đã biến mất khỏi gian phòng trong nháy mắt, lại xuất hiện bên trong bức họa.

Tư thế của chúng đã xảy ra thay đổi.

Đồng loạt ngã nhào nằm trên mặt đất trong cải vẻ, mặt mày đứa nào đứa nấy ảm đạm, nằm không nhúc nhích. Bụng phồng to, cao phải nửa mét, thoạt nhìn rất quỷ dị.

Mà đám quý tộc Anh đi săn trong rừng thì... Ừm.

Hiện tại chẳng còn tên quý tộc nào cả, khu rừng cũng không còn. Tất cả chỉ còn lại những đoạn thân cây bị đổ vỡ đang trôi nổi trên hồ nước.

Trong bức tranh có thuyền buồ trên biển thì lúc này, hơn nửa chiếc thuyền chìm vào trong biển, mấy tên thủy thủ còn sót lại đang đứng trên nửa chưa chìm còn lại, vẻ mặt buồn thiu, khổ sở chèo chống.

Bình Luận (0)
Comment