Lý Ngang tùy ý nói:
-Nói cho cùng, sau vòng thi đầu tiên, các tổ chức công hội lớn nhất định sẽ dành rất nhiều tài nguyên cho người có trình độ, trang bị và đạo cụ của những thí sinh còn lại cũng sẽ đều thay đổi, trong trường hợp này, xác suất xuất hiện lại của một người chơi có bối cảnh chắc chắn lớn hơn nhiều so với một người chơi đơn.
Trong trò chơi chết chóc, nhiều vật phẩm trang bị cấp bậc hoãn mỹ có thuộc tính ràng buộc, một khi bị ràng buộc, nó không thể tùy ý cho đi hoặc mua bán.
Có điều, vẫn còn rất nhiều trang bị cấp cao nhàn rỗi trong kho của Cục Đặc Sự và FBI, bảng xếp hạng sức chiến đấu cá nhân hiện tại, còn chưa thể chắc chắn.
Nghĩ đến đây, Lạc Nhật Dung Kim trong lòng hơi động, vô thức hỏi:
-Vậy Lý huynh đệ, cậu…
Trước đây trong nhiệm vụ kịch bản [Cao Duy Hãi Nhập], Lạc Nhật Dung Kim nhìn thấy Lý Ngang đeo mặt nạ đầu rồng và áo blouse trắng, xác nhận rằng Lý Ngang chính là người quản lý của lò luyện Vô Cấu.
Trên thực tế, chủ của lò luyện Vô Cấu sớm đã lọt vào tầm ngắm của nhiều thế lực.
Những kẻ cơ trí trong thế giới thực sẽ không ăn cơm khô, chỉ cần quan sát dữ liệu video do hiệp hội Thủ Vọng Giả cung cấp, thống kê lượng khách hàng theo giờ của mỗi cửa hàng, đồng thời kết hợp giá của sản phẩm và thời điểm nhập hàng, liền có thể dễ dàng nhận được doanh thu hàng ngày của từng cửa hàng.
Theo dữ liệu do Kình Ca thu thập được cho thấy, khả năng sinh lời của lò luyện Vô Cấu thuộc hàng tốt nhất trong số tất cả các cửa hàng tư nhân nhỏ ở quảng trường.
Nghĩ đến Lý Ngang độc lai độc vãng, không nương nhờ bất kỳ thế lực lớn nào, tiền của hắn ta, chỉ sợ là xếp thế nào cũng là nằm trong ba trăm người đầu tiên về lực chiến cá nhân.
-Tôi?
Lý Ngang xòe hai tay, thản nhiên nói:
-Có thể lọt vào xếp hạng cũng là tốt lắm rồi, bảo vệ thứ hạng năm trăm tranh thứ hạng ba trăm vậy.
Lạc Nhật Dung Kim nghe vậy lắc đầu nói:
-Lý huynh đệ, cậu quá khiêm tốn rồi, dù gì thì cậu cũng là...
Tuy hắn còn chưa nói hết câu, nhưng Lý Ngang cũng biết hắn đang định nói đến sự tồn tại của lò luyện Vô Cấu, thản nhiên nói:
-Thật ra, mở một cửa hàng bán lẻ trên quảng trường là sai lầm lớn nhất mà tôi từng mắc phải, tiền thì ít, chuyện thì nhiều, người lại mệt. Ước muốn ban đầu của tôi, là mở một nhà hàng phong cách gia đình của riêng mình.
-Nhà hàng phong cách gia đình?
Qua Thiền La Tinh không nhịn được hỏi:
-Đó là cái gì?
-Tương tự như Khẳng Mạch Hoa, thuê các đầu bếp trong thế giới thực để nấu các món ăn.
Lý Ngang đầy một vẻ nghiêm túc nói:
-Tuy nhiên, chúng tôi tập trung vào không khí ăn uống gia đình, trong lúc khách hàng đang dùng bữa, nhân viên ngồi bên cạnh, liên tục nhắc nhở khách hàng về các nghi thức ăn uống và cách sử dụng đồ dùng đúng cách, đồng thời, nói chuyện với khách hàng về việc kết hôn, xem mắt, giảm cân, nghỉ việc và thi biên chế.
? ? ?
Quán ăn gia đình của cậu cũng quá gia đình rồi đi? Có cần những khách hàng ăn xong cuối cùng ở lại phụ trách rửa bát luôn không?
Khóe mắt Lạc Nhật Dung Kim giật giật, hắn cũng không có ý định đi sâu vào vấn đề này, ngược lại muốn hỏi một chút về việc đối phương có muốn gia nhập tổ chức Kình Ca hay không, với tư cách là đại diện của Kình Ca, tham gia vào trận chiến Môn Phi Tranh Đoạt Chiến hay không, thù lao hay gì đó đều có thể thương lượng.
Tuy nhiên, có một cửa hàng sinh lời quá mức dưới cái tên Lý Nhật Thăng, chắc chắn không thiếu tiền, tổ chức Kình Ca sợ là không thể bỏ ra số tiền lớn tương ứng như vậy.
Ngay cả khi họ có thể làm được, chuyện này không phải là chuyện mà Kim Qua Thiết Mã bốn người có thể trực tiếp quyết định, tốt nhất là nên có chừng mực, duy trì muối qua hệ bạn bè thân thiện bình thường, để tránh làm phiền đối phương.
Vì Sky Arena hãy còn chưa mở cửa, vài người hàn huyên vài câu rồi offline tiếp tục chờ đợi. Trong hai mươi tư giờ tới, có lẽ tất cả các lực lượng đều sẽ vì giờ khắc này mà trở nên bận rộn.
Tổ chức các cuộc đàm phán liên kết, thỏa hiệp nhượng bộ, phân chia lợi ích, người chơi đơn thì đang chờ đợi giá, chờ đợi giá trị của họ trong cuộc thi tiếp theo, để nâng cao giá trị của bản thân trong mắt các thế lực khác.
Tuy nhiên, những điều này đều không liên quan gì đến Lý Ngang.
Sau khi trở về từ quảng trường, hắn chuẩn bị đi đến bờ biển của Thành phố m một chuyến để lấy mẫu sinh vật chất lượng cao, kho gen biển và trùng lính hàng mẫu được lấy từ tổ côn trùng dưới hõm sâu dưới đáy biển.
Cùng lúc đó, tại quảng trường trò chơi, có một quán bar tên là “Tên thật” (turenames)
Quán bar này nằm ở góc hẻo lánh phía đông quảng trường, diện tích không lớn, ánh sáng mờ ảo, trang trí đơn giản, sạch sẽ, cũng không có sản phẩm đặc biệt gì, trên kệ tủ được làm bằng gỗ lim bày những loại rượu thông thường.
Cũng bởi vì lẽ đó, lượng khách quán bar vô cùng ít, thỉnh thoảng mới có hai ba khách hàng, vì đi dạo quảng trường mệt rồi, ghé vào ngồi một lúc, uống hai ly rượu rồi rời đi.
Lúc này, chiếc máy hát tự động hình tủ hai màu vàng đỏ ở góc quầy bar đang phát
một bản nhạc du dương không tên.
Giọng nữ ca sĩ khàn khàn nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, dường như có thể nhìn thấy một người phụ nữ tóc đỏ, quần áo đỏ đứng trên sân khấu, tay cầm micro khẽ ngâm nga hát.
Người phục vụ trong chiếc áo vest dệt kim màu nâu đứng sau quầy bar làm bằng gỗ, cúi đầu, tay cầm chiếc khăn lụa hình vuông, nhẹ nhàng lau những chiếc cốc thủy tinh.
Leng keng…
Cánh cửa gỗ của quán bar nhẹ nhàng được đẩy ra, một phù thủy đội mũ nhọn, mặc áo choàng bước vào. Cô vỗ nhẹ vào eo con mèo xám trên lưng, con mèo tên Miêu Miêu Đầu nhảy khỏi vai cô, đáp xuống chiếc bàn tròn bằng gỗ.