Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1261 - Chương 1263 - Bọ Gậy

Chương 1263 - Bọ gậy
Chương 1263 - Bọ gậy

Bọ gậy

Lạc Nhật Dung Kim bấm đồng hồ đeo tay, chia sẻ hình ảnh thu được từ camera giám sát vào kênh tiểu đội, Qua Thiền La Tinh và Hắc Sắc Mộc Mã im hơi lặng tiếng đeo kính bảo hộ mắt lên, còn Thiết Đĩnh Năng Doanh thì chiếu hình ảnh vào bên trong chiếc mũ trùm đầu hình con bọ gậy.

Thế Giới Thất Lạc, tầng 11.

Trong cái hố trống trải và hiu quạnh xuất hiện bóng dáng của mười hai người.

Bốn người với tấm lưng hơi cong được bao bọc trong chiếc áo choàng màu xám rách nát. Mép áo choàng không ngừng nhỏ xuống chất nhầy trong suốt kèm theo bọt biển, khiến người ta liên tưởng đến lớp màng bên trên bề mặt da cá.

Bốn con dã thú, một con sư tử lông đỏ, bốn chân đeo vòng vàng; một con mãng xà với chiếc sừng màu tím, kích thước to bằng một cái thùng nước; một con rùa một mắt khổng lồ; một con hồ ly với bộ lông vàng sẫm, cầm kiếm mảnh cạnh sắc.

Bốn nhân loại, một nho sinh mặc thanh sam; một đạo sĩ mặc đồ mã quái; một tăng nhân đang nhắm mắt; một thanh niên da ngăm cởi trần, trên người đeo một chiếc vòng cổ đầu lâu.

“… Ha.”

Con hồ ly nhỏ cầm kiếm mảnh cạnh sắc kim loại đứng thẳng người dậy, quan sát chiếc thắt lưng nhỏ quanh eo mình trước, sau đó lại đánh giá chiếc thắt lưng trên eo của những người khác, cuối cùng dùng thứ ngôn ngữ dị vực vừa cười đùa vừa nói: “Hệ thống cũng chu đáo thật, làm thắt lưng cũng vừa người ghê gớm, đến cả cái eo của Toái Nha ngươi mà cũng làm vừa được.”

“Hừ.”

Con mãng xà với cái sừng màu tím trên đầu, toàn thân bao phủ bởi lớp vảy đen đỏ trải rộng đường nét hoa văn bắt mắt, thè cái lưỡi rắn rồi lạnh lùng nói: “Ngươi còn nói dài dòng thêm một câu nữa, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi dịch vị trong dạ dày.”

“Ái chà?”

Con hồ ly nhỏ nghiêng đầu, “Ngươi đang uy hiếp là sẽ nuốt chửng ta, hay là mời ta tới mổ bụng ngươi, làm gỏi ăn sống ngươi đây?”

“Được rồi.”

Con sư tử đực lông đỏ gầm lên một tiếng, cắt ngang cuộc tranh chấp của hai đồng bạn. Nó bước lên phía trước một bước, để lại những dấu chân to đùng như hình hoa mai trên bề mặt kim loại rắn chắc, “Thư sinh, người của các ngươi đâu?”

Thư sinh nhắm mắt tập trung tinh thần một lúc, sau đó mở mắt ra, khẽ nói: “Hoàn cảnh môi trường ở đây rất khác lạ, địa chất đặc thù khiến pháp thuật cảm ứng từ xa trở nên suy yếu, tại hạ chỉ có thể lờ mờ cảm ứng được đồng đạo của Thư viện, Ly Vi sơn, Tịnh Niệm tông và Ma môn lần lượt đi xuống các tầng khác nhau.”

“Còn về giáo đoàn của chư vị và đàn thú do Hoang Sư ngươi lãnh đạo thì tại hạ lại hoàn toàn không cảm ứng được.”

“Ngươi dùng phương pháp khí cơ để tìm kiếm Quyến tộc và Yêu tộc thì đương nhiên là không tìm được rồi.”

Con sư tử đực phát ra giọng nói trầm thấp, “Thôi bỏ đi, giải tán giải tán, chỉ cần có thể chấp hành nhiệm vụ là được.”

“Tìm mấy siêu phàm giả của thế giới này, gặp phải kẻ mạnh thì giết, gặp được kẻ yếu bắt sống giam cầm, cho đến khi chỉ còn lại năm mươi người, kích hoạt trận chiến đoạt cửa cuối cùng.”

“…”

Thanh niên cường tráng với nước da ngăm đen ngẩng đầu lên, khịt mũi, cau mày nói: “Ở đây đã từng xảy ra một trận chiến, dao động năng lượng còn sót lại chỉ tương đương với đệ tử nội môn của Ma môn. Nếu như người chơi của thế giới này chỉ có trình độ đến thế, vậy thì có vẻ như đây là sẽ một cuộc thảm sát đấy.”

“Đừng coi thường.”

Đạo sĩ trẻ tuổi nhắc nhở: “Sự phồn vinh của thế giới chúng ta đều có được nhờ vào những hy sinh oanh liệt.”

“Hai trăm năm chìm trong màn đêm vĩnh hằng mới đổi lấy được hai mươi năm sống lại.”

“Hàng ngàn hàng vạn sinh linh ngã xuống mới có được bước tiến đột phá vượt xa thế hệ trước đây của chúng ta.”

“Nơi đây là thế giới trung tâm của các thế giới, nội tình ẩn chứa trong nó hơn hẳn tam giới của chúng ta.”

“Kiêu căng khinh địch, người chết chuyện nhỏ, phá hỏng kế hoạch trăm năm của tam giới, khiến mọi sự hy sinh đều trở thành vô ích mới là chuyện lớn.”

“Đan Thần đạo sĩ nói không sai.”

Thư sinh gật đầu, nói: “Chúng ta…”

Đột nhiên, thư sinh ngừng nói, thay đổi sắc mặt, một thanh phi kiếm nhỏ như cây kim bắn ra khỏi bàn tay hắn, tức tốc bay tới nơi cách đó trăm mét, xoay tròn trên cái hốc bên trong bức tường, cắt đứt camera ẩn mà nhóm bốn người Kim Qua Thiết Mã đã giấu trước đó xuống, đồng thời nhanh chóng mang chiếc camera đã vỡ về trong tay thư sinh.

“…”

Thư sinh di chuyển lòng bàn tay, nhìn chiếc camera chỉ to hơn hạt đậu một xíu, sắc mặt trở nên âm u. Hắn nói: “Sơ suất rồi. Kỹ thuật công nghệ của thế giới này rất khác lạ, ngay cả tại hạ cũng không nhận ra.”

“Ồ, cái này à.”

Hoang Sư thản nhiên nói: “Lúc mới đến ta đã lập tức phát hiện ra nó.”

Thư sinh kinh ngạc nói: “Vậy thì các hạ…”

“Không để cho bọn chúng quan sát đủ lâu thì làm sao khóa chặt vị trí của bọn chúng đây?”

Thần niệm của Hoang Sư tuôn ra hệt như thủy triều, một thứ sức mạnh vô hình nhấc chiếc camera trong tay thư sinh lên, sau đó chậm rãi đưa lại gần mặt của sư tử.

Khóe miệng dã thú nở một nụ cười nham hiểm, nói nhỏ với những kẻ ở phía đầu bên kia camera: “Các ngươi nói xem, có phải không?”

Thế Giới Thất Lạc, tầng 10.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Lạc Nhật Dung Kim như rơi xuống hầm băng, ngón tay run rẩy bấm nút theo bản năng, cắt đứt kết nối với camera giám sát.

Bình Luận (0)
Comment