Sụp đổ
“Những kẻ kia… là thứ gì…”
Giọng nói của Qua Thiền La Tinh hơi run rẩy, dù rằng chỉ nhìn hình ảnh truyền từ xa tới, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sức ép đáng sợ không thể ngăn cản tới từ con sư tử khổng lồ kia.
Bên trong chiếc mũ trùm đầu hình con bọ gậy của Thiết Đĩnh Năng Doanh cũng bám đầy hơi nước do hơi thở để lại.
Hắn siết chặt tay, sau đó lại thả lỏng ra, sau khi lặp đi lặp lại vài lần mới bình tĩnh lại được: “Từ sự xuất hiện đột ngột và thắt lưng, khả năng cao bọn họ cũng là người chơi. Ta đã từng xem qua tư liệu của ba trăm người chơi lọt vào Thế Giới Thất Lạc, trong đó tuyệt đối không hề có bọn họ.”
“Chẳng lẽ bọn họ là người chơi dị vực đến từ thế giới khác?”
Hắc Sắc Mộc Mã buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó nặng nề nói: “Không thể nào…”
“Chẳng phải người chơi dị vực thích mấy thứ như ma quái đô thị sao? Hơn nữa đây mới chỉ là giai đoạn đếm ngược của vòng thi đấu thứ hai, vẫn chưa chọn ra được năm mươi người chơi trong số ba trăm người chơi thăng cấp tới trận chiến tranh đoạt cửa mà, sao lại có người chơi dị vực đột nhập vào rồi…”
“Không rõ nữa.”
Thiết Đĩnh Năng Doanh nói nhỏ: “Ta đã lưu những hình ảnh vừa mới quay được bằng camera rồi, có điều thứ ngôn ngữ mà bọn họ sử dụng không phải là ngôn ngữ của Trái Đất, hệ thống cũng không thể tiến hành phiên dịch cho chúng ta. Nếu như muốn hiểu được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ, vậy thì chúng ta cần phải có thêm mẫu ngôn ngữ, hoặc là trực tiếp sử dụng kỹ năng ‘Ngôn Ngữ Thông Hiểu’ ngay trước mặt bọn họ mới được.”
“Không! Không thể tiếp xúc.”
Lạc Nhật Dung Kim đột nhiên nói: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này, tới tầng 11. Bọn họ ở ngay trên đỉnh đầu chúng ta, hướng 7 bảy giờ cách nơi này 1.5 km, mà thông đạo từ tầng 10 lên tầng 11 nằm ở hướng 1 giờ cách nơi này 3 km.”
“Nếu như bây giờ đi ngay, chúng ta có thể đến tầng 11, sau đó đến tầng 12 và 13 trước khi bọn họ đi xuống.”
Qua Thiền La Tinh nghe vậy thì sững sờ: “Nhưng cánh cửa này…”
“Đừng có nhưng nhị gì hết.”
Lạc Nhật Dung Kim giơ tay lên, vừa ra lệnh cho tất cả máy bay không người lái đáp xuống mặt đất, thu hồi vào trong không gian trang bị, vừa nhanh chóng nói: “Nếu như đúng là người chơi dị vực, vậy thì sẽ không còn là vấn đề giữa công hội với công hội nữa. Chúng ta cần phải mau chóng thông báo tin tức này cho những người khác…”
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên trên đỉnh mái vòm, cắt ngang lời nói của Lạc Nhật Dung Kim.
Trần nhà kiên cố bắt đầu xuất hiện một lượng lớn vết rạn nứt, mặt đất dưới chân nhóm bốn người Kim Qua Thiết Mã cũng chấn động kịch liệt.
“Đi!”
Lạc Nhật Dung Kim tái mét mặt mày, hét lớn một tiếng với đồng bạn của mình.
Giây tiếp theo, mái vòm nổ tung, vô số đá vụn như mưa to ầm ầm trút xuống.
…
Thế Giới Thất Lạc, tầng 51.
“Khụ khụ…”
Tiếng ho khan khàn khàn vang vọng trong không gian rộng lớn, David nằm trên một tảng đá khổng lồ, miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả chiếc gương phẫu thuật được lắp trên giá cắm trên tảng đá.
Hắn không đổi sắc mặt, vươn tay lau vết máu trên bề mặt gương phẫu thuật, kế đến đưa dao mổ vào vết thương trên khoang bụng, cắt bỏ phần nội tạng đã chuyển sang màu xanh rồi tiện tay quăng nó đi.
Sau đó, hắn dùng kim chỉ sinh khối để khâu miệng vết thương lại.
Cuối cùng, hắn sử dụng kỹ năng chữa trị để xóa bỏ vết thương.
“Hộc…”
David thở hắt ra, lau mồ trên trán rồi cất gương phẫu thuật vào ô túi đồ.
Hắn đứng dậy, dùng nước sạch trong bình nước rửa sạch vết máu còn sót lại, sau đó nhìn Abe, Cain và Agares ngồi cách đó không xa.
Lúc này, bọn họ đã bao vây Hàn Thủy Thạch mười mấy tiếng đồng hồ, thế nhưng Ngọc Thạch trường đao trong tay Hàn Thủy Thạch vẫn đang tạo thành vết thương vừa cứng đầu vừa dai dẳng khiến tay chân bọn họ bị ăn mòn, máu trong cơ thể đông lại, nội tạng thối rữa, cứ cách một khoảng thời gian lại cần phải cắt bỏ nội tạng một lần để loại bỏ phần độc tố không ngừng tái sinh.
Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng khá phiền phức.
“Còn 40 phút nữa.”
Cain liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, khẽ nói: “Chúng ta cần phải hành động ngay bây giờ, sụp đổ sắp lan đến tầng 51 rồi.”
“Ừm.”
David im lặng gật đầu, những người đầu tiên tới tầng 55 như bọn họ đã phát hiện ra quy luật của Thế Giới Thất Lạc.
Cứ mỗi ba tiếng đồng hồ, tầng bên trên cùng sẽ sụp đổ rồi ập xuống, vùi lấp toàn bộ tầng đó.
Những người chơi ở tầng cao buộc phải tìm ra thông đạo để đi xuống tầng dưới trong thời gian quy định để thoát khỏi số phận bị chôn vùi.
Còn về nguyên nhân sụp đổ…
David ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mái vòm đen kịt không chút ánh sáng như thể nhìn thấy được phía bên trên xuyên qua lớp gạch đá dày đặc.
Năm mươi chiếc xúc tu khép lại một lần sau mỗi ba giờ…
Cộp, cộp, cộp.
Trong bãi phế thải trống trải và tĩnh lặng đột liên vang lên tiếng bước chân nặng nề và tiếng kim loại bị vặn xoắn rồi bẻ gãy.
Hệt như có một “thứ” nào đó với sức nặng đáng sợ đang bước đi trên đống đổ nát bằng kim loại, tiến lại gần đây.
David và Abe nhìn nhau, trong đáy mắt không hề hiện lên chút dao động nào.