Sụp đổ (2)
Mấy người bọn họ đều là người chơi nằm trong nhóm mười lăm người đứng đầu trong bảng xếp hạng sức chiến đấu cá nhân, cho dù là người chơi xếp hạng ba là Hàn Thủy Thạch, khi đối mặt với vòng vây của bốn người bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn chạy trốn và rút lui.
“Nhân viên bảo vệ loại hình khác sao? Cũng được, tiện tay tiêu diệt, thu thập thêm manga…”
David tự lẩm bẩm một mình, một tay khoác lên người bộ vest tiêu chuẩn mới tinh của Đơn vị Sự cố Bất thường trực thuộc FBI, một tay khác siết chặt trường mâu màu vàng, chậm rãi bước lên nơi cao nhất của tảng đá, nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân nặng nề.
Đó là…
David nheo mắt lại, tại nơi ánh sáng lờ mờ cách đây năm trăm mét, một bóng dáng vạm vỡ đang chậm rãi đi tới.
Đó là một sinh vật giống gấu cao hơn bốn mét, cơ thể của nó được bao phủ bởi một lớp lông màu đen lộn xộn rối tung, trên gương mặt khổng lồ lốm đốm vài nhúm lông trắng hệt như một chiếc mặt nạ, trên người khoác một lớp áo giáp kim loại thô sơ, trông không đẹp mắt lắm nhưng khá nặng.
Bàn chân to lớn của nó giẫm lên trên đống vụn kim loại hệt như đang ép đậu phụ, dấu chân hiện lên vô cùng rõ ràng.
Dã thú?
Hay là vật triệu hồi của người chơi khác?
David nghiêng đầu, ước lượng thứ trang bị hoàn mỹ trong tay có tên là ‘Thẩm Phán trường mâu’, sau đó phóng nó về phía con gấu đen mặc áo giáp kia.
Trong số những người chơi thuộc phe của Tập đoàn Công nghiệp nặng Châu Âu, không một ai có kỹ năng triệu hồi, tấn công chỉ đơn thuần là tấn công.
Đương nhiên, vì để tránh trường hợp đối phương là NPC trong nội bộ của Thế Giới Thất Lạc, có thể giao tiếp rồi lợi dụng kiếm được chút lợi ích gì đó, David cố ý không nhắm thẳng trường mâu vào con gấu đen mặc áo giáp kia, mà chỉ ném xuống nơi cách trước mặt nó một khoảng.
Vừa có thể uy hiếp, đồng thời cũng có thể quan sát được trình độ thực lực của con gấu đen mặc áo giáp kia.
Thẩm Phán trường mâu lóe sáng rực rỡ, lập tức phóng vút qua khoảng cách năm trăm mét, thế nhưng lại không hề cắm xuống đất.
Đồng tử của David co rút lại.
Trên lưng của con gấu đen mặc áo giáp kia, một con tắc kè hoa nhiều màu sắc lặng lẽ xuất hiện, thè chiếc lưỡi dài cuốn lấy trường mâu màu vàng.
Thẩm Phán trường mâu phát ra ánh sáng rực rỡ, không ngừng tăng tốc, thế nhưng cái lưỡi của con tắc kè hoa kia còn cứng hơn cả đá, mãi cho đến khi trường mâu tiêu hao hết ánh sáng và động năng, không thể thoát ra được nữa.
“…”
Đôi mắt lồi ở hai bên đầu của con tắc kè hoa kia chuyển động không theo quy tắc một lượt trước tiên, sau cùng mới khóa chặt David ở phía xa.
“...”
Hai mắt David hơi nheo lại, bàn tay hơi khép, kéo về phía sau.
Thẩm Phán trường mâu hưởng ứng triệu hoán, trống rỗng sinh ra lực dẫn, bay về phía David.
Tắc kè hoa nhanh chóng nắm chặt mép áo giáp trên lưng gấu đen, đầu lưỡi cuốn chặt lấy trường mâu màu vàng, không để nó bay khỏi.
Trong lúc giằng co, Thẩm Phán trường mâu bắt đầu chấn động điên cường, tỏa ra hào quang óng ánh, tạo ra nhiệt độ cao, đốt cháy đầu lưỡi quấn xung quanh và dâng lên từng luồng khói trắng.
Bộp.
Tắc kè hoa bị ép thu lại lưỡi dài, đầu lưỡi chuyển một vòng quanh khoang miệng, loại bỏ vật chất cháy đen bên ngoài đầu lưỡi.
“Bọn họ là người chơi.”
Agares đạp tới trước một bước, thấp giọng nói: “Gấu đen tên là Đoản Diện, tắc kè hoa thì là Tị Dịch.”
David biết trên người Agares có loại kỹ năng thăm dò nào đó, yên lặng gật đầu. Hắn đón lấy trường mâu màu vàng bắn nhanh tới, dịch nhờn dính trên thân mâu đã bốc hơi gần như không còn.
“Trong ba trăm người mạnh nhất, chắc chắn không có bọn họ.”
Cain lẩm bẩm nói: “Dị vực vào loạn, người chơi loài khác à… là địch hay là bạn đây?”
“Như kiểu không chào hỏi, đột nhiên xuất hiện xung quanh siêu phàm giả khác thế này, khả năng là kẻ địch mà không phải bạn bè lớn hơn chút.”
David thản nhiên nói, nghiêng bình nước rửa sạch thân mâu lần nữa.
Hắn nhảy xuống mỏm đá, đi về phía hai người chơi loài khác.
Hắn còn chưa nói gì, gấu đen mặc giáp đã đứng dậy trước, lấy ra một dụng cụ trên hẹp dưới rộng như nhiệt kế từ hư không, đặt ở cổ họng của mình, hắng giọng một cái mở miệng gấu:
“Nếu như Plato có bốn cây bút máy, ta có bảy quả táo, vậy trên nóc nhà có thể đặt mấy cái pizza, đáp án đương nhiên là màu tím, bởi vì người ngoài hành tinh chưa bao giờ đội mũ…”
Tiếng dị vực phun ra từ miệng gấu chó, bị dụng cụ ảnh hưởng, mấy người David nghe trong tai như ngôn ngữ địa cầu nên có thể nghe hiểu được, nhưng ý của cả đoạn này…
Hay là đang nói xằng nói bậy?
Gấu đen chú ý tới biểu cảm trên mặt mấy người David, hơi lúng túng xua tay, dùng đầu ngón tay vụng về nhấn mấy cái trên dụng cụ, lại đặt dụng cụ lên cổ lại, lúc này phát ra cuối cùng là lời nói có ý tứ lưu loát.
“Khụ khụ, người chơi đến từ địa cầu, chào mọi người.”
Gấu chó mặc giáp tên Đoản Diện ôn tồn nói: “Đồng bạn của ta nói cho ta biết, thực lực của bốn người các ngươi coi như không tệ.
Ở trong thế giới của các ngươi vậy cũng xem như là sự tồn tại trong top 20, top 30 nhỉ.
Tốn sức trăm cay nghìn đắng mới có thể đạt đến trình độ hiện tại, giờ này ngày này lại chết ở dị vực chẳng phải rất oan uổng sao?