Quyết tâm
“Sao, không chạy nữa à?”
Đoản Diện giẫm lên tấm kim loại bay lơ lửng, chậm rãi bước ra khỏi thang máy, khuôn mặt ngắn mà nhỏ của hắn để lộ ra một nụ cười hung ác, “Các ngươi, không phát thích đánh quái lắm sao?
Giết chết những con quái vật không phải hình người, sau đó lột da, rút gân, lóc xương, luyện chế thành pháp bảo, nấu thành món ăn, sau đó húp sạch sẽ, không để thừa lại chút nào.”
Đôi mắt lạnh lùng của Đoản Diện lướt qua đám người chơi với ánh mắt tràn ngập kinh hãi và căm phẫn, giọng nói bình tĩnh mà hòa nhã, “Sao bây giờ lại cảm thấy sợ hãi vậy?”
“…”
David không nói lời nào, lòng bàn tay trái đặt bên chân hé mở ra,
Vút…
Âm thanh xé gió truyền tới từ trong thang máy, Thẩm Phán trường mâu được phát động hiệu ứng đặc biệt quay ngược trở lại xuyên qua vách tường lồng thang máy, đâm thẳng về phía sau đầu Đoản Diện.
Keng!
Thẩm Phán trường mâu lóe lên tia điện quang gian nan bay lơ lửng phía sau đầu Đoản Diện, liên tục rung lên, những lại chẳng thể tiến lên một chút nào.
Lòng bàn tay David hướng về phía bên trái, Thẩm Phán trường mâu khó khăn dịch chuyển hướng mũi thương, lướt qua bên tai Đoản Diện, quay trở về trong tay David.
Chạy trốn, không có ý nghĩa gì hết.
Đối phương có thể bay dựa vào phương pháp phản trọng lực, tốc độ hơn hẳn bên mình, huống chi dường như có cũng nắm trong tay thủ đoạn liên lạc siêu xa nào đó, có thể triệu tập những người chơi dị vực khác ở những tầng gần đó… nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ kiệt sức mà chết.
Cách giải quyết duy nhất chính là ở lại đây, giải quyết đối phương ngay lập tức.
Không cần phải nói, khoảnh khắc David cầm lấy Thẩm Phán trường mâu, hai chân hơi khuỵu xuống, đã làm lay động những người khác.
Hình xăm ác ma trên cơ thể Abe hệt như chất lỏng chảy đến lòng bàn tay của hắn, sau đó yên lặng ngưng tụ thành một thanh kiếm hai đầu tối đen như mực, không phản chiếu chút tia sáng nào.
Toàn thân hắn như đang chậm rãi chuyển động, gót chân từ từ nâng lên, mũi chân như nghiền nát mặt đất.
Trong tích tắc tiếp theo, hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện ngay trước mặt Đoản Diện cách đó trăm mét.
Lưỡi kiếm hai đầu lặng lẽ hạ xuống phần cổ của Đoản Diện.
Gần như cùng một lúc, Agares cũng xuất hiện phía sau lưng Đoản Diện, lưỡi hái khổng lồ trong tay bổ thẳng xuống, hơn nữa còn mượn trọng lực phát ra từ cơ thể đối phương để tăng tốc độ.
Phía xa, Đại Hắc Thiên, Nghi Bệnh Vọng Tưởng, Kiến Vương và những người khác cũng lần lượt sử dụng thủ đoạn của mình để phát động tấn công về phía đối thủ.
Thế nhưng trên gương mặt Đoản Diện bị bao vây dày đặc lại không hề để lộ ra chút biểu cảm sợ hãi hay tuyệt vọng nào, trái lại khóe miệng còn nhếch lên hệt như nhân loại, nở một nụ cười khinh thường và giễu cợt.
Chỉ thấy nó chắp hai tay lại, sau đó vỗ nhẹ, trọng lực phía xung quanh lập tức tăng vọt.
Đạo cụ bay mà đám người Đại Hắc Thiên phi tới đều đồng loạt bay ngược lại theo quỹ tích hình vòng cung rồi rơi xuống đất, ngay cả đòn tấn công bằng ánh sáng cũng không ngoại lệ.
Đồng tử của David đột nhiên giãn to, điều này không có nghĩa là trọng lực do Đoản Diện phát ra giống như một ngôi sao khổng lồ, có thể bóp méo tia sáng, khả năng cao là lĩnh vực trọng lực đã xảy ra phản ứng hóa học kỳ diệu nào đó với kỹ năng của hắn, từ đó khiến đạo cụ bay cũng mất đi tác dụng.
Điều này được thể hiện rõ ràng trên Thẩm Phán trường mâu… Cây thương dài màu vàng lấp lánh tia sét này bay xa hơn những đạo cụ bay khác, nhưng lại bị kẹt lại ở vị trí cách Đoản Diện mười mét.
Mũi thương và thân thương liên tục rung lên, tia sét nổ tung hệt như không cam tâm, sau đó từ từ rơi xuống mặt đất.
Trọng lực, có thể kéo xuống, cũng có thể kéo lên.
Agares và Abe vốn đã vọt tới bên cạnh Đoản Diện, lúc này chỉ cảm thấy trên đầu mình phát ra trọng lực mạnh mẽ, dưới chân bỗng bước hụt, cả người rơi xuống mái vòm của tầng lầu, hay nói cách khác là bị bay ngược lên.
Càng đến gần Đoản Diện, trọng lực càng trở nên dữ dội và hỗn loạn.
Đoản Diện với tư cách là một trong bốn yêu tướng, chậm rãi đứng thẳng dậy trên tấm kim loại bay lơ lửng, trong tay xuất hiện cơ thể của một Yêu Ma.
Đó là thi thể của tắc kè hoa Tị Dịch.
Đoản Diện lấy thi thể nát vụn của bạn đồng hành ra không phải là để tưởng niệm tiếc thương, mà là vì…
Rắc…
Đoản Diện má miệng cắn vào cổ Tị Dịch, hung hăng xét nát một miếng thịt.
Tị Dịch đã chết từ lâu đang gục đầu xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào những người chơi Trái Đất ở phía xa.
Rắc.
Lại cắn thêm một miếng nữa.
Đoản Diện lạnh lùng nhai xác bạn đồng hành của mình, bởi vì việc liên tục phóng thích lĩnh vực trọng lực khiến nó hao tổn yêu lực nghiêm trọng, chỉ có dinh dưỡng đến từ máu thịt mới có thể một lần nữa bổ sung lại.