Bắn bay (2)
Không cần biết đây là sự sắp xếp của hệ thống, hay là âm mưu của người chơi dị vực, thì đều đang đang ép chúng ta đi xuống dưới.
Nếu như ở lại nơi này thì sẽ bị nghìn tấn đất đá nghiền nát, dù không chết cũng sẽ mất đi năng lực hành động và sức chiến đấu, bỏ lỡ trận chiến tiếp theo, tất nhiên cũng không giành được bất cứ phần thưởng gì.
Hiện giờ chúng ta vẫn chưa nhận được thông báo tiếp theo của trận chiến đoạt cửa, cũng có nghĩa là số lượng người chơi còn sống sót vẫn chưa giảm xuống dưới năm mươi… điều này cũng làm tăng cao khả năng tổ tùng không hề lừa gạt chúng ta.
Có lẽ thật sự có siêu phàm giả dị vực đang bắt cóc người chơi Trái Đất, đưa họ xuống tầng bên dưới.”
Mọi người nghe vậy thì im lặng.
Dựa theo miêu tả của tổ trùng, thực lực tổng thể của người chơi dị vực cao hơn bọ họ rất nhiều, hơn nữa hình như những tu sĩ dị vực kia cũng có hiểu biết nhất định về chế độ thi đấu trận chiến đoạt cửa và Thế Giới Thất Lạc.
“Không biết bên phía tổ trùng thế nào rồi…”
Lý Ngang nhíu mày, hỏi mà không cần quay đầu lại: “Đám người Cư Thiên Phú còn sống không?”
“Còn sống.”
Bạch Hạo Chính đã tận mắt nhìn thấy mảnh giấy sinh mệnh liên quan mật thiết tới Cư Thiên Phú, hơn nữa mảnh giấy đó không hề khô héo hay đổi màu, “Có lẽ tổ trùng đã di chuyển bọn họ tới nơi an toàn rồi, có điều cơ thể của Cư Thiên Phú vẫn đang ở trong môi trường bị giam cầm và khống chế… nếu không hắn có thể dựa vào việc không ngừng làm mình bị thương, sau đó tự chữa trị để có được cơ hội liên lạc với bên ngoài.”
Nói xong, Bạch Hạo Chính còn khẽ liếc nhìn Lý Ngang một cái.
Lần trước trong nhiệm vụ Sinh Nam Vương, Lý Nhật Thăng cũng sử dụng thủ đoạn này, lợi dụng Hình Hà Sầu để làm điện thoại, thực hiện liên lạc ở khoảng cách cực kỳ xa.
Có điều người bình thường không có khả năng trị liệu cao mà tiêu hao thấp, cho nên gần như không thể bắt chước.
“Tốc độ di chuyển của tổ trùng nhanh hơn chúng ta nhiều.”
Alena khẽ nói: “Tần số của đám người Cư Thiên Phú đã hoàn toàn biến mất trên máy liên lạc, nằm ngoài phạm vi hai nghìn năm trăm mét.”
“Chuyển nhà mà cũng có thể nhanh như vậy sao?”
Lý Ngang nhíu mày, lại đạp ga, nhỏ giọng nói với mọi người trong xe: “Mọi người ngồi cho vững, ta tăng tốc đây.”
…
Kẹt kẹt!
Hành lang thang máy khổng lồ uốn cong, bức tường sắt thép xung quanh không ngừng ép vào bên trong.
Con gấu đen tên Đoản Diện bước đi trên những tấm kim loại bay lơ lửng, tại hành lang thang máy đang rơi xuống, đuổi theo mười mấy người chơi nhân loại phía dưới.
Nó nhấc cánh tay lên, chỉ về phía xa xa, giải phóng trọng lực.
Một người chơi Trái Đất bị nó chỉ trúng cảm thấy thân thể cứng đờ, tứ chi bị trọng lực lôi kéo theo các hướng khác nhau, lập tức chia năm xẻ bảy, chết ngay tại chỗ, không kịp lựa chọn đầu hàng bỏ thi đấu.
Đoản Diện tiếp tục chỉ tay, trọng lực lại dùng một hình thức mà không ai biết, vượt qua khoảng xác rất xa, tác dụng lên cơ thể của một người chơi khác.
Chỉ nghe thấy “xoẹt” một tiếng, cổ người chơi kia bị cắt đứt, cái đầu bay khẽ lơ lửng lên như diều, sau đó phản trọng lực bay dọc theo hành lang.
Những người chơi bên cạnh thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, bóng dáng lập tức biến mất ngay tại chỗ… bọn lọ lựa chọn trực tiếp đầu hàng bỏ thi đấu.
“Chết tiệt!”
David gần như nghiến răng nghiến lợi.
Hắn ngẩng đầu lên, lắng nghe tiếng gió gào thét thổi qua bên tai, bàn tay ném Thẩm Phán trường mâu đi.
Trường mâu lóe lên ánh sét lao nhanh trong tích tắc, đâm về phía Đoản Diện, thế nhưng lại chịu ảnh hưởng từ trọng lực mạnh mẽ, đột ngột khựng lại ở nơi cách đó mười mét.
Đoản Diện khẽ búng tay, Thẩm Phán trường mâu “keng” một tiếng cắm vào bức tường bên cạnh, hoàn toàn biến mất trong lớp sắt thép đặc chế.
Có điều trong nháy mắt Đoản Diện phân tâm, David đã nhanh chóng cắm bàn tay vào vách ngăn lồng thang máy, ngăn nó ngừng rơi xuống, đồng thời còn hợp lực với Abe đá văng cửa thang máy tạo thành một khe hở, để mọi người chui ra ngoài, đến tầng 27 của Thế Giới Thất Lạc.
Chạy sao?
Khuôn mặt lông xù của Đoản Diện không có biểu cảm gì, nếu như đám người David ở lại trong thang máy thêm một lúc nữa, duy trì thời gian rơi tự do lâu hơn, vậy thì nó có thể thi triển dị năng khống chế trọng lực cao cấp hơn, khiến đám siêu phàm giả tới từ Trái Đất này nếm thử xem mùi vị trọng lực gia tốc lên gấp trăm lần là như thế nào…
Đáng tiếc…
Thế nhưng cũng chẳng sao cả…
Đoản Diện giẫm lên tấm kim loại lơ lửng, chậm rãi hạ xuống, đi tới phía trước cửa thang máy, sau đó vung ngón tay ra.
Cánh cửa thanh máy dày như một bức tường thành đột nhiên bật mở, nặng nề rơi xuống đất, cuốn theo bụi bặm mù mịt.
Bên ngoài cánh cửa chính là đám người David và Abe như gặp phải kẻ địch mạnh.