Khoảng cách
Vũ Y Tâm Trung đã bật trạng thái hóa hình Bát Nhã với dáng vẻ chẳng khác nào yêu ma, mái tóc đen bay phấp phới, biểu cảm dữ tợn hoàn toàn không còn nhìn ra được vẻ đẹp thanh tao của một thiếu nữ.
Cánh tay nổi đầy gân xanh của nàng vung thanh đao katana lên, chém về phía Thanh Khâu.
Keng!
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thanh Khâu vặn người lại, nhấc cánh tay cầm kiếm lên, dùng thanh kiếm mảnh để chặn đường bổ xuống của đao cắt cao tần.
Đồng thời, bàn chân trái của nó nhẹ nhàng chuẩn xác đạp lên lưỡi kiếm của thanh katana giữa không trung.
Tố chất thân thể vượt xa nhân loại của yêu tướng lại một lần nữa được thể hiện.
Vũ Y Tâm Trung bị sức mạnh truyền tới từ thanh katana cuốn lấy, hai cánh tay buông thõng xuống một cách bị động.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Khâu với viên đạn bạc khảm giữa hai hàng lông mày chậm rãi vặn người lại, dùng bàn chân sau bên phải trông có vẻ yếu ớt đá thẳng vào mặt mình.
Ầm!
Vũ Y Tâm Trung chỉ cảm thấy cơ thể mình hệt như bị một đoàn tàu siêu tốc đâm thẳng vào, không tự chủ được mà bay ra ngoài, cơn đau nhức kịch liệt truyền đến từ phần cổ khiến nàng tưởng rằng xương cổ của mình sắp gãy rồi…
Không, đợi chút, đã gãy rồi.
Thân thể yêu ma của trạng thái hóa hình Bát Nhã cực kỳ dẻo dai và linh hoạt, giúp nàng một lần nữa lấy lại thăng bằng trong không trung.
Thanh đao katana trong tay Vũ Y Tâm Trung cắm xuống đất, tạo thành một cái rãnh dài và sâu, vừa làm giảm động năng sinh ra từ cú đạp của Thanh Khâu, vừa giúp nàng có thể giảm tốc, đứng vững trên mặt đất.
Xương cổ của nàng đã gãy thành mấy khúc, làn da phía sau cổ cũng xuất hiện dấu vết biến dạng khi xương gãy.
Toàn bộ cái cổ của Vũ Y Tâm Trung mềm dẻo hệt như cao su, hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, không tự chủ được mà cúi về phía trước, hoặc là ngả ra phía sau, trông cực kỳ kinh dị.
Nếu không phải vừa rồi đã bật trạng thái hóa hình Bát Nhã, chỉ sợ nàng có mười cái mạng cũng không đủ để chết…
Vũ Y Tâm Trung dùng hai tay ôm lấy đầu mình, “nhấc” đầu lên nhìn về phía trước theo đúng nghĩa đen.
Thanh Khâu một lần nữa tiếp đất, thế nhưng do chịu ảnh hưởng phá bỏ ngụy trang của ‘Diêm Ảo Cảnh’ và viên đạn bạc găm vào giữa trán, nó không cách nào tiếp tục tàng hình.
Đinh Chân Tự điều khiển cơ giáp Quỳ Ngưu nhanh chóng lao đến, vung dao chém xuống, không cho Thanh Khâu cơ hội kịp thở dốc.
Hình thể của cơ giáp Quỳ Ngưu khá to lớn và cồng kềnh, tuy rằng tính linh hoạt của nó tốt hơn rất nhiều xe tăng và xe bọc thép trong thế giới thực, thế nhưng so với yêu tướng thì vẫn còn quá chậm.
Một khi nới rộng được khoảng cách, nó căn bản không có khả năng đuổi kịp.
Keng keng keng keng…
Cơ giáp Quỳ Ngưu lao về phía Thanh Khâu hệt như một cơn bão, đao cắt cao tần và kiếm mảnh cạnh sắc va chạm với nhau tóe lên tia lửa.
Tấm khiên hình tròn được tháo rời từ ‘Sơn Hải Hổ Giao’ liên tục đánh về phía Thanh Khâu, ép đối phương phải di chuyển, khiến Thanh Khâu không thể không lùi về phía sau.
Từ việc Thanh Hằng Đăng vẫn đứng im tại chỗ, không tới chi viện có thể nhìn ra được… ngọn nến có thể phá vỡ trạng thái tàng hình mà nàng sử dụng nhất định sẽ có điều kiện hạn chế về thời gian và các nhân tố khác.
Nàng không thể cho con hồ ly này thoát khỏi phạm vi chiếu sáng của ánh lửa, nếu không nó sẽ lại một lần nữa tàng hình, dựa vào tính cơ động cao để chia tách và gạ gục từng người chơi một.
Coong!
Thanh Khâu với khuôn mặt dữ tợn bê bết máu tươi dùng kiếm đánh bay tấm khiên tròn trên tay cơ giáp Quỳ Ngưu, chịu đựng cơn đau dữ dội, vặn vẹo cơ bắp giữa hai hàng lông mày, ép viên đạn phá ma đang dần biến mất ra khỏi vết thương.
Rốt cuộc cảm giác bị trói buộc cũng biến mất.
“Cơ giáp của ngươi sử dụng hồn phách của yêu thú đúng không?”
Thanh Khâu nhe răng cười, lẩm bẩm bằng thứ ngôn ngữ dị vực mà Đinh Chân Tự không hiểu: “Dù cách một khoảng, song ta vẫn có thể nghe thấy cơ giáp của ngươi đang khóc than, oán hận, phẫn nộ…”
Thanh Khâu đột ngột vung kiếm lên, đỡ đao cắt cao tần của cơ giáp Quỳ Ngưu, sau đó đưa tay trái tóm lấy cổ tay của cơ giáp, nhấc nó lên hệt như một con kiến nâng xe hơi bằng hai tay trước ánh mắt kinh ngạc của Đinh Chân Tự.
Nó nhấc cơ giáp Quỳ Ngưu to hơn bản thân gấp nhiều lần lên, vung sang một bên, đập mạnh xuống đất.
Thanh kiếm mảnh cạnh sắc dễ dàng đâm xuyên qua tấm chắn hợp kim dày phía trước khoang điều khiển.
Pằng!
Tiếng súng lại vang lên, thế nhưng lần này lại không trúng được Thanh Khâu.
Nó nâng cánh tay của cơ giáp Quỳ Ngưu lên trong nháy mắt, dùng để đỡ đòn.
“Súng của ngươi, rất lợi hại”
Giọng nói bình tĩnh của Thanh Khâu vang lên trong không gian rộng lớn, “Thế nhưng nếu như không ngắm chuẩn, hoặc là bắn vào chỗ khác, thì hoàn toàn không có tác dụng gì.
Ta không cần phải né đạn, chỉ cần một giây trước khi ngươi di chuyển ngón tay và bóp cò, ta kịp phản ứng lại, dùng một thứ gì đó chặn trước đầu là được.”