Vết đạn
Thanh Khâu nở nụ cười đắc ý, bản thân nó không thể né tránh viên đạn bách phát bách trúng của súng Colt dù cho khoảng cách có xa đến mức nào, thế nhưng dựa vào tầm hình linh hoạt, nó có thể nhìn rõ ngón tay của người mặc áo khoác trắng đội đầu rồng kia.
Một giây trước khi cơ bắp ngón tay Lý Ngang co lại, Thanh Khâu đã nhấc cánh tay của cơ giáp Quỳ Ngưu lên, dùng nó để chặn đứng viên đạn phá ma.
Người mặc áo khoác trắng đội đầu rồng kia suy nghĩ một lúc, sau đó đặt khẩu súng ngắn ổ xoay Colt vào tay trái.
Đầu ngón tay của năm ngón tay trái duỗi ra, cong lại, xuyên qua lớp áo Thận Long Hồng Liệp và găng tay theo hình chiếc nhẫn, ấn lên cò súng.
Nụ cười trên gương mặt Thanh Khâu lập tức cứng đờ lại.
“Pằng!”
Người mặc áo khoác trắng đội đầu rồng cử động ngón tay cái, Thanh Khâu theo bản năng lại nâng cánh tay đã bị bắn thủng một lỗ của cơ giáp Quỳ Ngưu lên.
Tiếng súng không hề vang lên, móng tay cái mềm oặt uốn cong trước cò súng, nhưng chưa hề ấn xuống.
Lúc này Thanh Khâu mới nhận ra, tiếng súng “pằng” kia phát ra từ miệng người mặc áo khoác trắng đội đầu rồng.
“Pằng pằng!”
Lý Ngang tiếp tục lồng tiếng, ngón tay trỏ lại di chuyển.
Thanh Khâu với vẻ mặt giận dữ đang định đặt cánh tay cơ giáp xuống, lại lập tức nhấc lên gắt gao chặn kín trước mặt mình, không dám để lộ người ra.
Lý Ngang như tìm được phương pháp then chốt nào đó, ngón tay múa nhanh như đang lướt trên phím đàn piano, hoàn toàn không có quy luật gì.
Đồng thời, tay trái hắn cầm súng, tay phải hắn che miệng, làm ra vẻ như đang beatbox, phát ra những âm thanh có tiết tấu từ miệng để hù dọa đối thủ.
“Pằng pằng pằng, viu viu viu, bùm bùm, đoàng đoàng, ầm ầm!”
Tuy hai bên đều gặp phải rào cản ngôn ngữ, thế nhưng tiếng súng lại là thứ âm thanh không cần phiên dịch cũng có thể hiểu.
Thanh Khâu trợn trừng mắt, không nói lên lời.
Nó có thể nhìn thấy biên độ chuyển động của ngón tay bóp cò súng, thế nhưng nếu như mỗi ngón tay đều di chuyển lộn xộn, vậy thì lại rất khó.
Giây tiếp theo có thể bắn, cũng có thể không bắn… điều này phụ thuộc vào thời điểm Lý Ngang lựa chọn khiến móng tay cứng lại.
Thanh Khâu không biết chuyện mỗi năm phút khẩu súng ngắn ổ xoay Colt này sẽ tự động tạo ra một viên đạn phá ma, mà tối đa chỉ có thể chứa sáu viên đạn, hơn nữa lúc nãy vừa mới dùng hết, phải một phút nữa… mới có viên đạn tiếp theo.
Bởi vậy tên yêu tướng này vẫn đứng im tại chỗ, cảnh giác và đề phòng với vẻ mặt phức tạp.
Nói thật thì màn beatbox này nghe khá bắt tai, khá giống một bản nhạc tiếng súng đã qua biên tập và chỉnh sửa lại.
Bên trong khoang điều khiển của cơ giáp Quỳ Ngưu, đèn cảnh báo màu đỏ không ngừng nhấp nháy.
Những giọng nói thì thầm khó hiểu song chứa đầy mê hoặc của linh hồn cơ giáp cứ quanh quẩn khiến người điều khiển là Đinh Chân Tự buông bỏ lý chí, rơi vào hỗn loạn, ngưng tụ sức mạnh.
“Câm miệng.”
Đinh Chân Tự gầm lên một tiếng, bộ đồ chiến thuật tự động phun gel cầm máu, chặn vết thương dài mà hẹp trên gáy của hắn khi va chạm trong phòng điều khiển.
Hắn nén cơn đau, phớt lờ sự mê hoặc của linh hồn cơ giáp, nhìn màn hình hiện thị trong phòng điều khiển.
Lượng điện còn lại là 5%...
Đủ rồi.
Kỹ năng: ‘Bão Táp Sóng Dữ –Trảm Hạm đao’
Hiệu ứng kỹ năng: Chém thuyền. Dùng một cơn sóng lớn vỗ bờ nhấc mục tiêu lên, hỗ trợ việc chém giết.
Cơ giáp Quỳ Ngưu tứ chi vặn vẹo nằm trên mặt đất hệt như một con rối tàn tạ đột nhiên nhấc cánh tay lên, chộp lấy đao cắt cao tần nằm lăn lóc ở một chỗ, đâm xuống mặt đất dưới chân Thanh Khâu, hất tung cả đất và con hồ ly ở bên trên lên dưới một góc độ hoàn toàn không hợp lý.
Kỹ năng có tên ‘bão táp sóng dữ’ này từng xuất hiện trong đấu trường trên không trước đó, thế nhưng lại chưa được tận dụng một cách hoàn chỉnh, bởi vì kỹ năng này yêu cầu hai bên phải thu hẹp khoảng cách.
Bình thường kẻ địch nhìn thấy một chiếc cơ giáp vũ trang cao ba mét, tay trái cầm đại bác, tay phải cầm kiếm thì đều sẽ lựa chọn chạy xa, căn bản không có cơ hội tiếp cận.
Thế nhưng mới nãy Thanh Khâu cho rằng bản thân đã triệt để làm tê liệt chiếc cơ giáp Quỳ Ngưu này, hơn nữa còn ở lại bên cạnh cơ giáp vì để né tránh khẩu súng ngắn ổ xoay Colt thực tế đã hết sạch đạn.
Khoảng cách vừa đủ.
Đao cắt cao tần biến thành vô số bóng ảnh, chém về phía Thanh Khâu mà không để lại bất kỳ sơ hở nào.
Thân thể của Thanh Khâu lơ lửng giữa không trung, bị hạn chế bởi hiệu ứng kỹ năng, trong thời ngắn không thể đáp xuống đất được.
Nó chỉ cảm thấy lưỡi dao như bão tố sóng gió táp vào mặt, cảm giác bị đe dọa đến tính mạng tối ngày khiến làn da nhói lên.
Đồng tử của hồ ly co rút lại, tốc độ đao cắt cao tần trong tầm nhìn của nó ngay lập tức chậm lại.
Quỹ đạo rõ ràng.
Sau đó, đỡ.
Cơ thể yêu tướng vẫn bất động, thế nhưng cánh tay đã biến mất… bởi lẽ tốc độ vung kiếm của nó thực sự quá nhanh, nhanh đến mức cánh tay và thanh kiếm hệt như vừa tàng hình.