Ngọn lửa yêu khí (2)
Pháp thuật debuff của Hoenheim không phải là không có tác dụng, mà là Hoang Sư đã tiếp nhận toàn bộ hiệu quả debuff này, nói đúng hơn là nó không quan tâm.
“Grào…”
Hoang Sư ngẩng đầu lên gầm một tiếng, cơn lốc yêu khí quanh cơ thể đột nhiên bốc cháy hừng hực.
Những con mắt treo kín mít trên trần nhà hoàn toàn không có sức giãy dụa đồng loạt nổ tung khi bị cơn gió mang theo ngọn lửa yêu khí quét qua.
Khuôn mặt Hoenheim tái nhợt, hai chân hòa vào trong đất, cố gắng dịch chuyển một lần nữa.
Thế nhưng, ngọn lửa yêu khí của Hoang Sư hệt như ngọn lửa bốc cháy trên đồng cỏ, nhanh chóng quét đến, thiêu rụi biển khí do Thái Hạo sử dụng ‘Thập Can Thập Nhị Chi’ tạo thành trong nháy mắt.
Ầm ầm ầm ầm!
Tất cả mặt trời, mặt trăng, vì sao, biển, sông, núi, hồ… do mây mù tạo thành đều biến thành thứ nhiên liệu đốt trước ngọn lửa yêu khí.
Chân Lý Chi Trắc theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng đã phóng ra linh năng từ sớm, điều khiển Shambling Mound lùi xa về phía sau.
Xung quanh cơ thể còn xuất hiện một vài tấm khiên cỡ nhỏ được làm bằng vật chất tinh giới đang chậm rãi xoay tròn, đề phòng Hoang Sư tiếp tục công kích.
“Rời khỏi Shambling Mound, ngọn lửa yêu khí có thể nuốt chửng năng lượng…”
Thái Hạo mặt mày tái nhợt vì thế giới mây mù ‘Thập Can Thập Nhị Chi’ bị hủy diệt đột nhiên biến sắc, hét lớn với Chân Lý Chi Trắc.
Hắn còn chưa dứt lời, ngọn lửa yêu khí đã bùng lên từ vết thương bên hông của Shambling Mound, một lần nữa bốc cháy hừng hực.
Ngọn lửa màu đỏ lập tức nuốt chửng Shambling Mound, cũng nhấn chìm Chân Lý Chi Trắng đang đứng trên nó.
Không ổn rồi.
Thậm chí Thái Hạo còn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của bản thân đã tái nhợt đến mức nào. Ngọn lửa yêu khí của Hoang Sư chẳng những không tỏa nhiều nhiệt khi bốc cháy, mà ngược lại nhiệt độ còn thấp hơn cả nhiệt độ đóng băng.
Thần chú của Hoenheim, linh năng của Chân Lý Chi Trắc và khí hải của hắn đều trở thành nhiên liệu đốt khiến ngọn lửa yêu khí kia mở rộng hơn…
Ầm…
Ngọn lửa yêu khí đỏ rực kia lan ra khắp nơi hệt như một mồi lửa đang bốc cháy trên đồng cỏ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ không gian mặt đất. Nó đi tới đâu, nền đất ở nơi đó đều đóng thành băng, đống vụn kim loại cũng đông cứng rồi vỡ tung ra.
Lý Ngang thi triển kỹ năng Thang Mây Đứng, sau đó bước lên chiếc thang vô hình, bay lên không trung.
Cuồng Nhiên Hỏa bên cạnh đạp lên ngọn lửa, kéo theo Umberlee, cũng bay lên trên cao… Đan Thần Tử và đám tu sĩ dị vực phía xa đã được Hoang Sư kéo vào khu vực mắt bão, cho nên không chịu sự tấn công của ngọn lửa yêu khí màu đỏ, tăng nhân nhắm mắt cũng thu hồi bóng ảnh La Hán.
Về phần Trạm Lư, một người không thể tự do bay như hắn, song lúc này đây đã đeo lên lưng một chiếc ba lô phản lực giống như của Vũ Y Tâm Trung.
“Cmn…”
Trong đôi mắt của Trạm Lư phản chiếu biển lửa đỏ rực bốc cháy hừng hực song lại không có nhiệt độ. Đứng trước máy quan sát, hắn buột miệng chửi thề, “Thế này cũng khoa trương quá rồi đấy?”
“Chào mừng đến với thế giới của top năm sức chiến đấu cá nhân.”
Cuồng Nhiên Hỏa nhoẻn miệng cười, “Bây giờ đã hiểu cảm giác khi người bình thường đối mặt với Michael chưa?”
“Cơ mà có thể đứng trước mặt Michael cũng chẳng phải người bình thường.”
Lý Ngang hít vào một hơi thật sâu, hắn vẫn chưa được thấy Michael trông như thế nào.
Hắn liếc nhìn biển lửa nhiệt độ thấp cháy hừng hực phía bên dưới, sau đó lại nhìn bóng dáng của Hoang Sư, Đan Thần Tử và những người khác bên trong cơn bão lửa yêu khí phía xa, trong lòng thầm tính toán, sau đó hỏi: “Ngọn lửa yêu khí này có thể nuốt chửng năng lượng, tiếp tục mở rộng, tính thần bí rất cao. Các ngươi có kỹ năng nào có thể hạn chế trên mặt lý thuyết?”
“Ta có,”
Umberlee gật đầu, trao đổi ánh mắt với Cuồng Nhiên Hỏa, “Thế nhưng khoảng cách phải đủ gần mục tiêu.”
Cơn bão lửa hừng hực xung quanh Hoang Sư vẫn chưa biến mất, hoặc là phải vượt qua trước, hoặc là phải phá hủy trước mới được.
Chỉ cần không phải là hệ thống sức mạnh vạn năng, thông qua sự kết hợp một loạt các trang bị, đạo cụ và kỹ năng của siêu phàm giả thì vẫn có thể đạt được đến phạm trù sức mạnh của nó.
Lý Ngang tính toán xem có thể làm được gì, không thể làm được gì.
“Không sử dụng đòn tấn công năng lượng, chỉ dựa vào sát thương vật lý,”
Trạm Lư nghiêm túc nói: “Ta có một kỹ năng.”
Lý Ngang nhíu mày: “Kiếm của ngươi?”
“Ừm.” Trạm Lư gật đầu, sửa lại: “Kiếm của Lữ Động Tân…”
Phía bên kia không gian, Thái Hạo điều khiển con rồng khí thu nhỏ lại, đưa bản thân hắn thoát khỏi biển lửa.
Cách đó không xa, Hoenheim – người đang ở trong một chiếc bình chứa hình chai Klein, cùng bay lên từ biển lửa. Chiếc chai Klein mà Hoenheim đang ở trong có thể nén và giảm bớt áp lực của lửa, giúp bản thân hắn không bị tổn hại gì.
Đương nhiên lúc này đây, khắp thân chai đều là vết nứt, đóng một lớp băng dày, xem ra cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Vù…
Biển lửa khuấy động, một vật thể hình cầu màu đen giống như tinh thể giam cầm mà Tinh Vân đã triệu hồi ra trước đó chợt bay lên cao.