Chi viện
Quả cầu không ngừng thu nhỏ lại, như thể bị ngọn lửa yêu khí hấp thụ năng lượng hút cạn, thế nhưng may mà đã kịp thoát khỏi biển lửa trước khi hoàn toàn vỡ nát, để lộ ra Chân Lý Chi Trắc toàn thân bốc khói ở trong đó.
“Phù, không chết là tốt rồi.”
Hoenheim thở phào nhẹ nhõm, cất chai Klein đi.
Ầm ầm…
Tầng lầu bắt đầu chấn động dữ dội hơn bao giờ hết, tất cả những người chơi trên không trung đều cảm nhận được mái vòm đang lắc lư, hàng chục nghìn tấn đá vụn nguy hiểm giống như thanh kiếm của Damocles treo lơ lửng trên đỉnh đầu.
Tại lối thoát hiểm bên cạnh cơn bão, đám người mặc áo choàng xám có thể gọi là giáo đoàn kia cũng đẩy tiếng tụng ca lên đến đỉnh điểm.
Tiếng xúc tu khổng lồ bò qua mái vòm lại một lần nữa vang lên bên tai.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa rồi.”
Chân Lý Chi Trắc ném lọ ma dược cuối cùng cho Hoenheim, sau đó nghiêm túc nói: “Ai trong các ngươi có kỹ năng loại hình tấn công vật lý có thể xuyên qua ngọn lửa?”
“Chuyện này nói sau đi, ngọn lửa thu hẹp lại rồi.”
Thái Hạo chỉ tay xuống dưới, cắt ngang cuộc thảo luận giữa hai người.
Ngọn lửa nhiệt độ thấp trên mặt đất bằng phẳng phía dưới đang dần tập hợp lại với nhau, lại một lần nữa quay trở về trong cơn bão, để lại một vùng đất rộng lớn bị đóng băng.
Một lỗ hổng được mở ra phía dưới cơn bão, Đan Thần Tử và tăng nhân nhắm mắt bước vào trong đó.
Nhìn xuyên qua lỗ hổng, bọn họ có thể thấy được trường lực trì trệ trong hình thái chuông đồng, đám người mặc áo choàng xám cũng như Hoang Sư.
Hoang Sư ở sâu trong cơn bão không chút biểu cảm duỗi bàn tay thú ra, khẽ chạm vào một xấp lệnh bài triệu hồi lơ lửng trong không trung.
Ầm…
Không gian hơi chấn động, giữa không trung đột nhiên xuất hiện mấy chục gợn sóng, bầy yêu thú từ trong đó nhảy ra, đáp xuống bên cạnh Đan Thần Tử và tăng nhân nhắm mắt.
Đám người Thái Hạo không biết tên của hai yêu tướng Nham Sơn và Ác Giao, song điều này cũng không thể ngăn cản bọn họ.
Bọn họ nhìn thấy trong tay yêu tướng Nham Sơn với hình dạng rùa một mắt cầm một chiếc tẩu hút thuốc khổng lồ, một viên ngọc màu xanh nhạt và một thanh kiếm hình chữ thập màu trắng.
“Thụy Ma, Thiên Tinh Họa Thổ, Saint…”
Giọng nói của Thái Hạo nhỏ đến mức mọi người xung quanh không thể nghe thấy.
Ba món trang bị trên tay nó thuộc về hai phó hội trưởng Thụy Ma và Thiên Tinh Họa Thổ của Liên minh Nhà khoa học Ác ma và Saint của Sở Phán Quyết… trong khi đó Saint chỉ xếp sau Thái Hạo đúng một bậc.
“… Không chỉ vậy, mà còn có khí tức của Vương Bất Lưu Hành, Bắc Phong Chi Thần cũng như Balalaika.”
Dưới mũ trùm đầu, giọng nói của Chân Lý Chi Trắc bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Chẳng trách lâu như vậy rồi mà không nhận được tin tức từ Thiên Tinh Họa Thổ, hóa ra bọn họ bị yêu tướng tập kích sao…
“Nghi thức sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Hoang Sư lạnh lùng vô tình nhìn đám yêu ma bị thương ngoại trừ hai yêu tướng.
Giọng nói như tiếng chuông của nó vẫn có thể nghe rõ trong tiếng thét gào của gió lốc, “Cản bọn chúng lại.”
Nói xong, cơ thể nó bay lên, lơ lửng trên không trung trước cánh cửa an toàn.
Tuy rằng lúc này lỗ hổng bên trong cơn bão lửa đã đóng lại, thế nhưng Hoenheim vẫn có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng cuối cùng xảy ra bên trong đó…
Lớp da cứng rắn tại nhiều bộ phận trên người Hoang Sư đột nhiên bung ra, tạo thành mười ba vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra từ đó.
Dưới sự ảnh hưởng đến từ tiếng tụng ca của đám người mặc áo choàng xám, máu tươi lơ lửng trong không khí chia thành mười ba phần, lần lượt chảy về phía mười ba bóng người kia.
“Hoang Sư đang cung cấp năng lượng cho đám người mặc áo choàng xám đó…”
Giọng nói của Hoenheim dần nhỏ đi, đồng tử co rút lại, cơ thể lập tức ẩn vào trong bức tường, bởi vì hắn nhìn thấy Ác Giao đang nhìn sang bên này rồi mỉm cười dữ tợn, há to cái miệng như chậu máu.
Bùm…
Một chùm ánh sáng hủy diệt bắn ra từ miệng Ác Giao, ngay lập tức vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, đến vị trí của Hoenheim và những người khác.
Đối mặt với chùm sáng hủy diệt, bức tường kiên cố còn chẳng bằng một miếng đậu phụ.
Mặt tường hệt như bị mài mất một lớp, để lại một loạt vết tích tàn phá dài mà méo mó.
Chùm sáng yếu dần.
Ác Giao đỉnh đầu một sừng dùng đôi mắt với con ngươi dọc của loài rắn liếc nhìn bọn họ, thốt ra xà ngữ, sau đó thản nhiên nói với Nham Sơn ở bên cạnh bằng ngôn ngữ dị vực: “Không trúng rồi.
Ngươi ngửi thấy không? Mùi của Thanh Khâu.”
“Ừm.”
Nham Sơn gật đầu, con mắt duy nhất liếc nhìn về đám người Lý Ngang đang thay đổi sắc mặt, “Hình như, là bị bọn chúng giết rồi…”
Mặt trăng, Tĩnh Hải Vân cung.
Achilles – chú chim cánh cụt mặc bộ đồ phi hành gia, chẳng biết từ lúc nào đã chuyển một chiếc tivi màu nâu xám dày cộp tới, đặt nó lên một tảng đá mặt trăng trông khá bằng phẳng.
Trên đỉnh chiếc tivi dày cộp này có hai bộ thu tín hiệu, dây nguồn được lắp đặt ở phía sau chưa hề được kết nối với nguồn điện, thế nhưng màn hình của nó vẫn chiếu ra hình ảnh với độ nét cực cao khác biệt hoàn toàn với kiểu dáng thân máy của nó.