Tim vỡ
Giọng nói của Michael vang lên từ phía dưới mũ bảo vệ. Móng vuốt sư tử không phải là do nàng chém vỡ, mà là do yêu lực cũ cạn kiệt, yêu lực mới chưa sinh ra, cho nên tự sụp đổ vì không được bổ sung sức mạnh.
“…”
Nàng đưa mắt nhìn Hoang Sư.
Lúc này đây, cuối cùng xu thế thối rữa máu thịt trên người tướng lĩnh yêu ma này cũng dừng lại.
Những chiếc xúc tu cắm trên người nó đang không ngừng phồng lên và vặn vẹo, như thể chúng đang vận chuyển một thứ gì đó vào trong cơ thể Hoang Sư.
Mạch máu, cơ bắp và gân cốt mọc lại trên xương trắng, cuối cùng được bao phủ bởi một lớp da.
Nhưng khác với trước đó, lớp da mới này có màu xanh đen tương tự với các xúc tu, ngoài ra trên bề mặt còn có gai nhọn mọc chi chít trên bề mặt.
Trông vừa gớm ghiếc vừa xấu xí tới mức khó mà diễn tả thành lời.
“Grào!”
Cơn đau kịch liệt xuyên thấu linh hồn khiến Hoang Sư gầm lên.
Một thứ sức mạnh hoàn toàn khác biệt với yêu lực cuồn cuộn tuôn ra khỏi cơ thể hắn.
Thần lực.
Thứ thần lực mạnh mẽ, dữ tợn và cuồng bạo phát ra ánh sáng xanh đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trông cực kỳ đáng sợ.
Trong không khí chợt vang lên hàng ngàn hàng vạn tiếng kêu thê lương sắc bén một cách khó hiểu, đinh tai nhức óc đến mức khiến gương mặt của Thái Hạo càng thêm tái nhợt, phải vội vàng chắp tay ra lệnh cho con rồng khí tách thành vô số đám mây, bịt tai đồng đội xung quanh hắn lại.
Chỉ cần nghe thấy anh thanh đó, điểm giá trị lý trí sẽ lập tức giảm xuống hơn bốn trăm điểm.
Sắc mặt Thái Hạo vàng như giấy. Trong tầm mắt hướng về phía Hoang Sư của hắn, vô số ảo ảnh khó thể diễn tả thành lời hiện lên một cách khó hiểu, khiến tầm nhìn dần trở nên méo mó và mơ hồ.
Thần linh, không thể nhìn thẳng.
Thái Hạo chấn động, hai mắt híp lại thành một cái khe, không nhìn về phía Hoang Sư nữa. Hắn cố hết sức loại bỏ ảo giác trong đầu mình, lớn tiếng hét lên: “Nghi thức phong thần vẫn chưa hoàn thành triệt để! Mau tranh thủ lúc này làm gián đoạn!”
Vút!
Tiếng xé gió đột ngột vang lên, Thất Khống rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc, mặt không biểu cảm, lập tức vụt đến phía sau bóng người mặc áo choàng xám cuối cùng bên cạnh cánh cửa thoát hiểm, đấm xuyên qua ngực kẻ đó.
Bùm.
Trái tim của người mặc áo choàng xám kia bị bóp vỡ trong lòng tay nhuốm máu của Thất Khống, mũ trùm đầu bịt hất ngược ra phía sau, để lộ ra khuôn mặt.
Tướng mạo của người mặc áo choàng xám kia khó mà diễn tả được.
Làn da của nó màu xám xanh, hộp sọ nhẵn nhụi không góc cạnh, gương mặt phẳng lì, nhãn cầu màu đỏ đục lồi ra, cái mũi nhọn hoắt hệt như loài cá kiếm dưới biển, hai bên mũi còn mọc hai cái gai ngược sắc bén.
Trên cổ còn có mang cá màu nhạt đang không ngừng phập phồng lên xuống, để lộ ra những chiếc mang nhỏ màu đỏ tươi nhọn hoắt.
Khuôn mặt nó phủ đầy nhất nhầy trong suốt, trông hệt như một sinh vật cá hình người.
Từ gương mặt này, người ta rất dễ liên tưởng đến những tính từ như xấu xa, độc ác, trí tuệ thấp, chỉ có bản năng sinh vật chứ không có khái niệm đạo đức.
Điều này không phải là vì phân biệt chủng tộc, văn hóa hay diện mạo bên ngoài, mà là vì cảm giác dejavu mạnh mẽ giống hệt ấn tượng đầu tiên của siêu phàm giả đối với các sinh vật như yêu tinh.
Người mặc áo choàng xám duy nhất còn sót lại này, hay nói cách khác là người cá lưỡng cư, trái tim của nó đã bị bóp nát.
Từ mang, lỗ mũi và miệng cá, màu tươi màu đỏ nhạt liên tục tuôn ra.
Thế nhưng tiếng ca của nó vẫn không ngừng lại.
Từ đôi môi phẳng lì của cá, những tiếng thì thầm âm u khó hiểu và tà ác liên tục vang lên.
Xoẹt.
Thất Khống không chút biểu cảm tăng thêm lực cho cánh tay, xé đôi người cá lưỡng cư kia thành hai nửa, ném trên mặt đất, sau đó vẩy chất nhầy trong suốt dính trên bàn tay ra – chất nhầy kia tự như có chức năng ăn mòn, khiến mặt đất xuất hiện từng cái hố nông, thế nhưng lại không thể xuyên qua làn da của Thất Khống.
Tiếng thì thầm của người mặc áo choàng xám kia rốt cuộc cũng dừng lại.
Thế nhưng trong không gian tối đen như mực bên dưới cánh cửa thoát hiểm vẫn vang lên tiếng rít gào càng vang vọng hơn.
“Nghi thức đã tiến hành đến bước cuối cùng rồi.”
Trong hốc mắt phải của Hoang Sư, thay vì nhãn cầu, một chiếc xúc tu màu xanh đen lại mọc ra.
Nó được bao phủ trong thần lực của bản thân, đưa mắt nhìn chằm chằm vào người chơi xung quanh, nén nhịn cơn đau, hung ác nói: “Trao đổi máu thịt, chuyển dời thần lực, dung hợp thần hồn, chi phối ý thức.
Các ngươi có nghe thấy không?
Tiếng khóc của nó.”
Tiếng khóc?
Người chơi sửng sốt nhìn xung quanh, quả thực trong làn sóng dao động thần lực cuồng bạo và hỗn loạn tồn tại một tần số âm thanh nào đó có quy luật.
Phập phập phập…
Bên dưới lối thoát hiểm ngày càng nhiều xúc tu vươn ra, cuốn lấy cơ thể Hoang Sư.
“…”
Thất Khống im lặng không nói gì, nghiêng người về phía trước, tung một cú đấm ra.
Coong!!