Quy vị
Nắm đấm của hắn va chạm với tấm khiên màu xanh đen được hình thành bởi thần lực, làn da trên cánh tay hắn dưới lực mạnh cũng chấn động tới mức nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa.
Thần lực đến từ bản thân thần linh, thần lực của thần linh khác nhau sẽ sở hữu xu hướng thuộc tính không giống nhau.
Hoặc là u ám sâu thẳm, hoặc là hiền hòa trung lập, hoặc là bá đạo cuồng bạo.
Mà thuộc tính thần lực được Hoang Sư thể hiện ra lúc này đây lại là sinh trưởng và đồng hóa.
Một số lượng lớn xúc tu nhỏ mọc ra từ vết thương trên tay của Thất Khống.
Những chiếc xúc tu này lớn nhanh như gió thổi, uốn éo vặn vẹo, xé toạc tạo thành những vết thương chằng chịt trên cánh tay Thất Khống.
Thất Khống siết chặt nắm đấm, một dòng điện mạnh mẽ chạy qua vai hắn, xuyên qua đám xúc tu kia, biến chúng thành than.
Thế nhưng giây tiếp theo, càng nhiều xúc tu hơn lại mọc ra từ vết thương của hắn.
Thậm chí ngay cả cánh tay phải của Thất Không cũng có xu thế vặn vẹo biến hình.
Michael vung kiếm xuống, hầu hết ngọn lửa trên thanh Diễm kiếm đều đánh về phía Hoang Sư, song hiện giờ một phần nhỏ trong số đó lại tách thành một quả cầu lửa có kích thước bằng quả bóng rổ, rơi xuống cánh tay phải của Thất Khống.
Ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt tất cả xúc tu cũng như làn da trên cánh tay phải của Thất Khống.
Trong khi đó, Hoang Sư…
Kích thước cơ thể của tên thủ lĩnh yêu ma này đã phình to lên hơn gấp mười lần chỉ trong vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi.
Bốn móng vuốt khổng lồ được làm bằng xúc tu giẫm lên mặt đất.
“Dây rốn” được dệt bởi mười ba chiếc xúc tu kéo dài từ phần phía trên cánh cửa an toàn, nối liền với không gian đen như mực bên dưới.
“Hít…”
Hoang Sư hít sâu một hơi, tạo nên một cơn cuồng phong rộng lớn.
Phần bụng của nó cũng nhanh chóng phình lên hệt như một quả bóng bay được bơm không khí.
Sau đó, thở ra.
Từ miệng của con sư tử khổng lồ, một luồng khí cao áp với tốc độ cao mang theo thần lực đối chọi với thanh Diễm kiếm liên tục chém xuống như cơn mưa lửa.
Bất cứ nơi nào luồng khí đi qua, mái vòm nơi đó nứt ra, mặt tường đổ sụp, đất đá trồi lên.
Trong mắt mọi người, đâu đâu cũng là một biển xúc tu đang vươn rộng… đây không phải là luồng khí được tạo thành từ thần lực, mà là đám xúc tu mọc ra từ trần nhà, tường và sâu dưới lòng đất.
Hoang Sư, đã kết nối với các xúc tu khác.
Michael đập cánh bay trên không trung, bề mặt bộ giáp mặc trên người nàng được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh và uy nghiêm, vòng sáng lơ lửng trên đỉnh đầu cũng bốc cháy hừng hực.
Mỗi đường kiếm chém xuống của nàng đều sẽ phá vỡ và hóa giải lớp màn chắn thần lực trước mặt Hoang Sư, thế nhưng thần lực được sinh ra sau khi bị hủy diệt như thể vô tận, song phương đều lâm vào cục diện bế tắc.
Những người chơi khác cũng lần lượt lui về phía sau.
David vung Thẩm Phán trường mâu chém vào đám xúc tu, lưỡi mâu lấp lóe ánh điện quang dễ dàng đâm xuyên qua hệt như dao nóng cắt vào bơ, sau đó phóng ra tia sấm sét đánh tan tất cả mục tiêu trong phạm vi trăm mét.
Song mọi thứ cũng đều trở nên vô ích, bởi vì mỗi khi hắn chém bay một xúc tu, mười chiếc xúc tu khác sẽ lại đâm ra từ trần nhà và mặt đất.
Hơn nữa đám xúc tu mà hắn dùng sấm sét đánh tan sau khi vừa chạm đất đều sẽ tự động nhúc nhích, chui vào lòng đất, sinh sôi nảy nở theo cấp số nhân.
Một sinh hai, hai sinh bốn.
“Hoàn toàn không giết hết được…”
David cảm thấy rợn tóc gáy.
Hắn nhìn xung quanh.
Lớp màn chắn thần lực của Hoang Sư vừa ngăn cản thanh Diếm kiếm của Michael, vừa chống lại sự tấn công của đám người Thất Khống, Chân Lý Chi Trắc, Celsus, Hoenheim và Tử Hồn Khúc, song lại không hề có chút dấu hiệu cạn kiệt năng lượng nào.
“Đợi đã, đám người kia…”
David liếc mắt nhìn qua hai yêu tướng và đám người Đan Thần Tử, chợt cảm thấy ngạc nhiên vì bọn chúng cũng đang bị bao vây trong đám xúc tu, phạm vi hoạt động càng ngày càng nhỏ lại, mơ hồ có xu hướng bị xúc tu nuốt chửng.
Chuyện gì thế này?
Trong đầu David lóe lên những lời nói vừa rồi của Hoang Sư – trao đổi máu thịt, chuyển dời thần lực, dung hợp thần hồn, chi phối ý thức.
Nếu như Hoang Sư không tàn sát đồng đội, điều đó có nghĩ là có lẽ nó không thể kiểm soát thần lực một cách triệt để…
David giật nảy mình, đang định thông báo tin tức này cho đồng động thì chợt nhìn thấy một bóng trắng lóe lên trước mặt.
Tô Nghê Sanh không tham gia vào cuộc tấn công với Michael và những người khác, mà lại biến thành một làn khói xanh, cứ cách năm trăm mét lại lóe lên, trong nháy mắt đã lùi ra xa khỏi chiến trường, biến mất không thấy đâu nữa.
Nàng… chạy rồi?
“Kim hoàn nhật diệu phún hà quang, thiết giáp sương phô thôn nguyệt ảnh…” (Vầng mặt trời vàng tỏa ánh hào quang, thiết giáp phủ sương nuốt chửng bóng trăng)
Đan Thần Tử cầm một thanh kiếm bằng giấy vàng, miệng lẩm bẩm gì đó.