Xuyên qua
Nàng vung tay, bột phấn từ thi thể tiên nhân bị gió cuốn bay vào trong ống tay áo của nàng.
Cuối cùng Hình Hà Sầu cũng kịp phản ứng, vẻ mặt hắn cứng đờ: “Tố tiểu thư, ngươi...”
“Hử?”
Tố Nghê Sanh nhăn mày, không phải vì Hình Hà Sầu phản đối.
Ánh mắt của nàng, lướt qua Hình Hà Sầu, qua cả Vệ Lăng Lam, tập trung vào Lý Ngang đang tỏ vẻ bé ngoan đứng sau cùng.
Ánh mắt Tố Nghê Sanh nhìn Lý Ngang đầy nghi ngờ và do dự.
Ngón trỏ của nàng khẽ run lên, trong mắt nàng dường như xuất hiện ánh sáng mờ ảo dần dần cuộn trào như xoáy nước sâu.
Làn da trên cánh tay Lý Ngang nổi da gà, cơ thể không tự chủ được run lên. Hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên, khó hiểu.
“Cô Tố, thời hạn hợp đồng này có hiệu lực thời gian giới hạn. Ngươi không biết ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có thể lấy được một hợp đồng phù hợp với loại đẳng cấp sinh mệnh này của chúng ta đâu...”
Một giọng nói sắc bén vang lên từ khoảng không bên cạnh Tố Nghê Sanh.
Một con chim cánh cụt cao hơn một mét đột nhiên xuất hiện từ cánh cửa gỗ màu hồng.
Chú chim cánh cụt này có lông màu trắng ở phía trước ngực và lông màu xanh ở phía sau lưng, quanh cổ đeo một chiếc cà vạt ca rô màu đỏ và trắng, tay phải cầm một cây gậy ngắn màu đen còn tay trái thì đang cầm một cuộn giấy cổ.
Hình như nó cảm thấy tức giận vì Tố Nghê Sanh đột nhiên biến mất, lải nhải oán trách nói: “Qua mỗi giây mực sẽ bay hơi một phần, bút lông dùng để ký tên cũng sẽ mờ đi một chút nên chúng ta nhanh chóng ký hợp đồng đi...”
Hắn lắc cuộn giấy trong tay sau đó nhìn Tố Nghê Sanh một chút, lại tò mò dò xét Lý Ngang từ trên xuống dưới xong lại nhìn trở về Tố Nghê Sanh, “Làm sao vậy?”
“Không có gì.”
Đôi lông mày hơi cau lại của Tố Nghê Sanh cũng giãn ra, vòng xoáy ở đáy mắt nàng cũng từ từ tan biến.
Nàng thu ánh mắt lại, lấy cuộn giấy và cây bút lông trắng từ con chim cánh cụt với vẻ mặt không có cảm xúc gì, sau đó tùy tiện ký vào giấy một loại ký hiệu nào đó.
Ký hiệu dần hoàn thành, bút lông cũng rời khỏi trang giấy. Cuộn giấy nhanh chóng cháy lên, trong chớp mắt đã hóa thành tro biến mất không dấu vết.
“Hầy, cuối cùng cũng xong việc.”
Chim cánh cụt thở dài nhẹ nhõm, đồng thời lau mồ hôi không có trên trán rồi tiếp nhận bút lông chim trong tay Tố Nghê Sanh (nhìn hình dạng của lông vũ cũng thấy không phải là lông của chính hắn).
Sau đó, hắn vừa cười vừa nói: “Tiếp theo chúng ta thảo luận chi tiết vấn đề phân chia lợi ích trong tương lai một chút. Việc này một mình ta không làm chủ được, cần phải có một nơi yên tĩnh. Các ngươi có thể tìm những người khác để thương lượng.
Ngươi nhìn...”
Tố Nghê Sanh với vẻ mặt lạnh lùng gật đầu, sau đó bỗng bất ngờ hóa thành một luồng gió biến mất tại chỗ. Mà con chim cánh cụt kia cũng lui lại nửa bước, khẽ gật đầu chào với mọi người ở trong đại sảnh, sau đó mở cánh cửa màu hồng ra, đi vào khoảng không màu đen ở bên kia cánh cửa.
Cạch.
Khung cửa cũng biến mất cùng lúc cánh cửa gỗ đóng lại, trong đại sảnh chỉ còn lại mọi người đang đứng đó ngạc nhiên.
“...”
Từ đầu đến cuối, Lý Ngang vẫn giữ vẻ sức ngạc nhiên lẫn hoang mang, trong lòng sinh ra gợn sóng mãnh liệt.
Cho dù đã hấp thụ hầu hết thần tính của sao biển biến dị ở Thế Giới Thất Lạc rồi thăng cấp thành bán thần, thế nhưng hắn vẫn không thể nào thấy rõ bản chất bên trong của Tố Nghê Sanh.
Mà con chim cánh cụt thắt cà vạt kia thì càng thêm quái lạ.
Hắn dùng khí tức của bán thần thăm dò bất cứ góc độ nào của chim cánh cụt cũng chỉ thấy nó là một con chim bình thường.
Kết quả của người đào bí mật cũng thể hiện nội tâm bí mật của chim cánh cụt là “Muốn ăn cá quá đi” .
“Đã… xảy ra chuyện gì?”
Lý Ngang há hốc miệng, nghi ngờ nói: “Không phải vừa rồi Tố Nghê Sanh đang đứng ở đây sao...”
“Việc này...”
Ánh mắt của Vệ Lăng Lam dừng lại ở vị trí biến mất của Tố Nghê Sanh, chần chừ một giây.
Nàng khẽ liếc nhìn Hình Hà Sầu cũng đang kinh ngạc.
Vệ Lăng Lam cùng Hình Hà Sầu đều giữ bí mật rất tốt, hắn chỉ biết được Tố Nghê Sanh có địa vị rất đặc biệt.
Chưởng giáo hiện tại của hội Dị Học có thái độ hết sức tôn sùng Tố Nghê Sanh, mà cấp trên của Cục Đặc Sự cũng cực kì tôn kính, xem trọng nàng.
Giống như Michael, Tố Nghê Sanh chưa từng thể hiện toàn bộ thực lực trong sân huấn luyện ở Cục Đặc Sự. Nhưng từ trước đến nay chưa một ai dám nghi ngờ nàng không phải là người mạnh nhất trong Cục Đặc Sự và hội Dị Học.
Vương Tùng San dùng đầu ngón trỏ chọc eo Lý Ngang, cẩn thận từng chút một nói: “Ngươi vẫn còn ổn chứ?”
Lý Ngang sờ trên người mình, nghiêm túc nói: “Ta không thiếu mất lạng nào chứng tỏ vẫn còn rất ổn.”
“Ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”