Xuyên qua (2)
Vệ Lăng Lam gật gật đầu, Tố Nghê Sanh có địa vị rất cao, hành tung lại bí ẩn. Ngay cả bọn họ cũng không hiểu rõ ý nghĩ và mục đích của vị trưởng lão tối cao này.
“Hầy...”
Hình Hà Sầu thở dài, sau đó nhặt vali kim loại tàn tạ từ dưới đất lên, nói với đám người Vệ Lăng Lam: “Ta đi trước để báo cáo với cấp trên một chút.”
“Ừm.”
Thấy bóng dáng của Hình Hà Sầu biến mất ở cuối hành lang, Vệ Lăng Lam cũng xoay người dẫn theo Lý Ngang và Vương Tùng San đi đến lầu hai.
Bởi vì kết quả điều tra cho thấy Lý Ngang chỉ là người ngoài trong cuộc điều qua liên quan đến người chơi mới, cho nên quá trình lập hồ sơ ghi chép của hắn không quá khép kín.
Hắn đi vào một văn phòng trang trí đơn giản, ngồi trên ghế kim loại tiếp nhận các câu hỏi của hai nhân viên Cục Đặc Sự. Dưới sự chỉ đạo của bọn họ, hắn viết lại quá trình làm gia sư và phương pháp giáo dục huấn luyện hắn luôn tâm đắc.
Sau khi ghi chép xong, hai nhân viên từ đầu tới cuối đều duy trì nụ cười kia lưu trữ văn kiện hắn đã ghi chép, rồi lấy ra một bản thỏa thuận bảo mật để Lý Ngang ký tên vào.
Sau khi ký tên lên bản thỏa thuận bảo mật xong thì cửa văn phòng cũng mở ra. Vệ Lăng Lam và Vương Tùng San đang chờ ở hành lang lập tức dẫn Lý Ngang đi vào khu vực kiểm tra sức khoẻ (một phòng giải phẫu có các loại thiết bị chữa bệnh), để tiến hành kiểm tra sức khoẻ.
Công nghệ loại bỏ ký ức mà Cục Đặc Sự sử dụng hiện nay đã tiến bộ hơn rất nhiều so với ban đầu, tốn ít thời gian hơn, tác dụng phụ cũng nhẹ, nhưng trước khi tiến hành loại bỏ ký ức phải kiểm tra sức khoẻ toàn thân để phòng ngừa phát sinh phản ứng ảnh hưởng đến thể xác, tinh thần.
Toàn bộ quá trình này thuận lợi hơn cả mong đợi, các loại dụng cụ không kiểm tra ra Lý Ngang có bất thường nào, thiết bị loại bỏ ký ức cũng không báo lỗi vì hắn là bán thần.
Sau vài giờ chờ đợi, Lý Ngang không chút gợn sóng đi ra tòa nhà trụ sở của Cục Đặc Sự. Cơ thể hắn không thiếu mất lạng nào, đội đặc nhiệm cơ động mai phục ở xung quanh cũng không đột nhiên nhảy ra tấn công hắn.
Tiêu bản sinh vật cũng đã hoạt động lại, nhưng hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn...
Lý Ngang hơi nhíu mày, đi xuống từng bậc thang, hạm đội tổ trùng ngụy trang thành bầy cá mai phục ở vùng biển ngoài thành phố Ân chậm rãi chìm xuống, một lần nữa ẩn nấp dưới đáy biển.
“Xe đến rồi.”
Vệ Lăng Lam búng ngón tay, chiếc ô tô màu đen ở chế độ lái tự động lái ra khỏi bãi đậu xe, đậu bên đường rồi tự động mở cửa cho nàng.
“Bây giờ là... ba giờ chiều”
Vệ Lăng Lam đưa mắt nhìn thời gian trong điện thoại, quay đầu hỏi: “Vẫn chưa quá muộn. Các ngươi còn muốn tiếp tục dạo phố không? Muốn đi đâu ta đưa các ngươi đi.”
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Vương Tùng San khẽ quay sang quan tâm nhìn Lý Ngang, quay đầu nói với chị họ: “Hôm nay xem như đi chơi xong rồi, ngươi đưa hắn về nhà trước đi.”
“Không cần, không cần, ta chỉ cảm thấy hơi lóa mắt mà thôi.”
Lý Ngang cười khoát tay áo, “Không cần ai đưa ta, công việc của ngươi cũng rất bận, ta tự gọi xe về nhà mình ngủ một giấc là được.”
“Mắt ta hơi nhức, lỗ tai hơi ù nhưng cũng là phản ứng bình thường, qua một lát sẽ không sao.”
Vệ Lăng Lam có ý tốt nhắc nhở hắn: “Nếu ngươi thực sự cảm thấy khó chịu thì cứ ngủ trưa một lát đi.
À...
Ngươi gọi xe ở đây thì sẽ phải đợi đó. Như vậy đi, ta để chiếc xe tự động lái này chở ngươi về nhà, ngươi nằm ở ghế sau xe, đến khi về nhà thì nhắn tin cho San San.”
“Ừm.”
Lý Ngang gật đầu, mỉm cười với Vương Tùng San rồi ngồi vào ghế sau xe.
Cạch.
Cửa xe tự động đóng lại, AI trên màn hình LCD cất giọng nhẹ nhàng hỏi điểm đến.
Lý Ngang vừa đọc địa chỉ của hắn xong thì xe cũng bắt đầu chuyển động, chở hắn chạy về phía trước.
“...”
Có gì đó không đúng.
Lý Ngang ngồi ở ghế sau xe nhìn cảnh đường phố đang không ngừng lùi về sau, hắn khẽ nhíu mày.
Thiết bị loại bỏ ký ức của Cục Đặc Sự đã chuyên nghiệp hơn rất nhiều so với lúc trước, nó có hình dạng một chiếc mũ kim loại nửa kín nửa hở giống với thiết bị giao diện bộ não - máy tính ở trong nhiệm vụ kịch bản ‘thần của nhân gian’.
Sau khi đội lên đầu, chiếc mũ sẽ phóng ra tia sáng tấn số cao về phía hai mắt, đồng thời cũng phát ra âm thanh khi thì ồn ào hỗn loạn, khi thì nhu hòa yếu ớt ở bên tai.
Ngoài ra, dưới chiếc mũ kim loại còn có mười mấy tấm dán điện cực cũng phóng thích ra tín hiệu điện rất yếu ớt vào đại não.
Lý Ngang luôn duy trì trạng thái tỉnh táo trong suốt quá trình bị loại bỏ ký ức, song cũng không cảm thấy có ký ức gì trong đại não bị xóa bỏ hay bị xâm lấn đọc ký ức.