Ôm (3)
Hai người đàn ông khẽ lẩm bẩm, ánh đèn pin chiếu vào cửa hang, “Hình như ở dưới đây có một cái hang. Ngươi qua đây, chiếu đèn cho ta, ta trèo xuống xem thử xem.”
Phía bên trên vang lên tiếng bước chân sột soạt, ánh đèn pin lập lòe, tiếng bàn tay bám vào cỏ cây dây leo.
Một lần nữa, cô gái rơi vào sự sợ hãi và tuyệt vọng, nước mắt trào ra từ hốc mắt, lăn dài trên gò má nứt nẻ.
Mà con chó hoang màu nâu đen kia vẫn dửng dưng tiến lên hai bước, đến trước mặt cô gái, sau đó nghiêng đầu.
Đôi mắt đen láy như hai hạt đậu của nó không chứa chút cảm xúc nào, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú.
Phập.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, một ống dẫn hình lưỡi sắc bén và mảnh bắn ra từ miệng con chó hoang hệt như một cây lao xiên cá, cắm thẳng vào giữa hai hàng lông mày của cô gái.
Một ý chí linh năng mơ hồ mà mạnh mẽ quanh quẩn trong tâm trí cô gái.
‘Để sống sót, ngươi có thể làm đến mức nào?’
Tất, tất cả.
Đôi mắt của cô gái trống rỗng, nàng trả lời câu hỏi mà giọng nói kia đưa ra theo bản năng.
‘Rất tốt. Vậy thì, ôm lấy tổ trùng, gia nhập vào bọn ta đi.”
Chiếc ống dẫn hình lưỡi của con chó không ngừng phồng lên rồi xẹp xuống, tiêm một thứ gì đó vào ấn đường của cô gái.
Mười giây sau, ống dẫn được rút lại.
Đối phương lại biến thành một con chó hoang bình thường, nằm trên tảng đá, lười biếng dùng chân sau gãi gãi nhúm lông bên hông, phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ.
Mà cô gái lại thẫn thờ nhìn lòng bàn tay của mình, sau đó đưa tay sờ lên trán.
Trên trán của nàng có một vòng tròn máu mờ nhạt, đó là vết thương do chiếc ống dẫn hình lưỡi của con chó hoang kia tạo ra, giờ đã lành lại.
Bịch.
Một người đàn ông mập mạp trong bộ đồng phục cảnh sát Ấn Độ nhảy từ trên cao xuống tảng đá ở cửa hang, bên hông giắt một khẩu súng lục đã nạp đạn.
Hắn rọi đèn pin tới, ánh đèn chiếu sáng cô gái mặc chiếc áo sơ mi rách rưới và con chó hoang bình thường kia.
Trên gương mặt của người đàn ông mập mạp kia hiện lên vẻ vui mừng, hắn ta hô to với đồng bạn phía trên vách đá: “Mau xuống đây, ta tìm thấy nàng…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Cô gái giơ cánh tay lên theo bản năng, một ống dẫn với cụm mũi tên sắc bén bắn ra từ cổ tay nàng, cắm thẳng vào giữa hai hàng lông mày của người đàn ông mập mạp, cắt ngang lời nói của hắn.
Ừng ực, ừng ực.
Bên trong hang động vang lên âm thanh hệt như tiếng uống nước.
Chiếc ống dẫn dài và hẹp không ngừng nhúc nhích, phồng lên rồi xẹp xuống. Tay chân của người đàn ông mập mạp đứng trên tảng đá điên cuồng run rẩy, hai mắt ngước lên cao, tròng mắt đỏ ngầu.
“Singh? Làm sao vậy Singh?”
Một người đàn ông gầy gò khác phía trên vách đá đang nằm bò trên thảm cỏ, tay cầm đèn pin chiếu sáng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy vai và lưng của người đàn ông mập mạp, “Ngươi tìm thấy nàng rồi sao?”
Sự im lặng đáng sợ kéo dài hơn mười giây, khi người đàn ông gầy gò trên vách đá với trái tim đang đập thình thịch nhẹ nhàng rút khẩu súng lục, chuẩn bị nhảy xuống thì bên dưới truyền tới một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
“Phù…”
Đôi mắt của người đàn ông mập mạp khôi phục lại như bình thường, bả vai rũ xuống. Hắn lùi về sau mấy bước, nở một nụ cười với đồng bạn phía bên trên: “Ta không sao.”
“… Mới nãy ngươi bị làm sao vậy?” Người đàn ông gầy gò không nhúc nhích, liếm bờ môi khô khốc, “Không phải ngươi nói là đã tìm được nàng sao?”
“Ta nhìn nhầm.”
Người đàn ông mập mạp thờ ơ nói: “Bên trong hang động có một bộ quần áo, hẳn là nàng đã từng ở đây, nhưng bây giờ đã rời đi rồi.
Mới nãy có một con rắn trên mu bàn chân ta, ta không dám động đậy, bây giờ con rắn đã bò đi rồi.”
“Ồ, vậy ngươi mau lên đây đi.”
Người đàn ông gầy gò chiếu đèn pin xuống phía dưới, buông lỏng cảnh giác, “Địa hình bên đó tương đối bằng phẳng, đi từ đó đi.”
“Ừm.”
Người đàn ông gầy gò nhìn đồng bạn của mình bước ra khỏi hang, đi lên vách đá dọc theo con dốc, sau đó hai người đi về phía nơi khác có ánh đèn rực rỡ trên bãi cỏ hoang.
Người đàn ông gầy gò khoanh tay, bàn tay xoa xoa hai cánh tay của mình: “Lạnh thật đấy… Ngươi nói thử xem, nếu như hôm nay ngày mai vẫn chưa tìm được con nhóc tiện dân kia, cục trưởng mới sẽ bỏ cuộc sao?”
“Có lẽ vậy.”
Người đàn ông mập mạp đi chậm hơn một bước phía sau đồng bạn.
“Ta cho rằng hắn sẽ không từ bỏ đâu.”
Người đàn ông gầy gò nhỏ giọng oán trách: “Hầy, không biết còn phải lăn lộn bao lâu nữa. Hay là đêm nay chúng ta tới tìm cha mẹ của ba con ả tiện dân kia đi?
Chúng ta mang theo gậy và súng lục, đe dọa đám tiện dân kia thêm một lần nữa, để bọn chúng thuyết phục cục trưởng mới từ bỏ việc điều tra vụ án này.