Ôm (2)
Dưới sự tiêm nhiễm của quan niệm truyền thống này, những người Dalit ở dưới đáy xã hội đã nảy sinh lòng căm thù lẫn nhau.
Dalit giết gà, khinh thường Dalit bắt chuột.
Dalit bắt chuột, khinh thường Dalit đào phân móc cống rãnh.
Bởi vậy, giữa những người Dalit với nhau lại phân chia thành những nhóm khác nhau, tất cả đều cho rằng người kia là nguồn lây ô nhiễm không sạch, cho nên chủ động yêu cầu cách ly để tránh bị ô nhiễm.
Liên tục đấu đá nội bộ và lòng thù hận của tầng lớp dưới đáy khiến người Dalit mãi mãi không thể đoàn kết, dù có mức dân số khổng lồ từ 100 đến 200 triệu người, song bọn họ vẫn không hề có quyền lên tiếng trong hệ thống xã hội.
Cô gái trốn trong hang động trên vách đá không nghĩ sâu xa được như vậy, đôi mắt trống rỗng vô hồn của nàng nhìn ra biển, trong đầu lại xuất hiện gương mặt của một cô gái Ấn Độ khác có nước da ngăm đen giống hệt như nàng.
Nina.
Thành viên nhóm bảy của Trục Phong giả, đặc phái viên của Ấn Độ tại Liên minh Siêu nhiên Toàn cầu, là vinh quang của những người đẳng cấp thấp của Ấn Độ.
Cùng độ tuổi, cùng tầng lớp, người kia có thể trở thành tâm điểm của mọi ánh đèn trên sân khấu, gặp gỡ các quan chức cấp cao, trong khi hai người chị gái của nàng lại bị treo cổ lên cành cây trong sương sớm.
Trong lòng cô gái sinh ra một nỗi buồn, nếu như Nina ở đây, nếu như Nina vẫn còn ở Ấn Độ, vậy thì sau khi biết tin, có lẽ, à không, chắc chắn nàng ấy sẽ tới chủ trì công đạo, hệt như những gì mà nàng đã làm cho cộng đồng Dalit trước đây.
Thế nhưng sau khi trận chiến đoạt cửa kết thúc, Nina – người thường xuất hiện trên các đài truyền hình lớn của Ấn Độ, lại biến mất khỏi tầm mắt của giới truyền thông.
Sự gắn kết mà nhóm người đẳng cấp thấp vất vả lắm mới tạo ra được cũng theo đó mà tiêu tan.
“Chết tiệt, rốt cuộc con nhóc đó trốn đi đâu rồi?”
Tiếng người nói chuyện loáng thoáng và ồn ào vang lên từ phía trên, ánh đèn pin rọi sáng vách đá, chiếu xuống mặt biển.
Đôi mắt trống rỗng của cô gái lập tức tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Vách đá ở nơi này rất thấp, âm thanh dễ dàng truyền ra ngoài.
Nàng không nhúc nhích, chỉ chậm rãi thu mình lại, lùi sâu vào trong hang động.
Giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Đã tìm mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm được. Lão cục trưởng mới chết tiệt kia, chỉ là một con nhóc Dalit mất tích thôi mà, cần gì phải tra rõ, cha mẹ của nàng đã bị chúng ta giáo huấn, chủ động hủy báo án rồi.”
“Chúng ta sẽ tìm được nàng.”
Giọng nói của một người đàn ông khác chậm rãi vang lên: “Nàng bị thương, còn không ăn uống gì, không chạy được xa.”
“… Sau khi tìm thấy nàng thì chúng ta nên làm gì?”
“Còn phải hỏi nữa sao? Giết nàng.”
“Thế nhưng cục trưởng mới yêu cầu…”
“Quan tâm cục trưởng mới làm gì, hắn ta là người Bà-la-môn, là con trai của một nhà ngoại giao, nhân tài của ISP (hệ thống Cảnh sát Liên bang Ấn Độ), dù có điều tra ra chuyện này hay không, hắn cũng sẽ được thăng chức. Mà chúng ta sẽ ở lại nơi này, mục nát cả một đời. Ngươi muốn đợi bị các thế lực địa phương thanh lý sau khi tra ra bản án hay sao?”
“…”
“Đừng quên, chú của ngươi, cấp trên của chúng ta, cũng tham gia vào vụ làm nhục ngày hôm đó…”
“… Ta biết rồi.”
Hai người đàn ông trên vách đá nhỏ giọng nói chuyện với nhau, ánh đèn pin quét qua quét lại trên mặt biển.
Cô gái bên dưới vách núi tuyệt vọng che kín miệng của mình, nước mắt rơi lã chã.
Rào…
Nước biển trước cửa hang đột nhiên tách ra hai bên.
Một con vật bò lên từ dưới biển.
Đó là một con chó với bộ lông lốm đốm màu nâu đen, gầy gò như que củi, toàn thân ướt sũng, trông chẳng khác nào một con chó hoang bên vệ đường.
Làm sao một con chó có thể bơi lên từ dưới biển được chứ?
Hiện giờ bộ não của cô gái không kịp xử lý những thông tin này, bởi vậy nàng tiến lên theo bản năng, muốn bịt miệng con chó lại để ngăn nó phát ra tiếng sủa thu hút sự chú ý của hai người đàn ông trên vách đá.
Tuy nhiên, khoảnh khắc đưa tay ra, nàng đột nhiên cứng đờ lại.
Trên người con chó kia đột nhiên toát ra luồng khí quỷ dị vô hình vô chất, giống hệt những kẻ săn mồi hàng đầu như hổ và sư tử, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, coi nàng như một miếng thịt đang nhúc nhích.
Không thể động đậy.
Thân thể của cô gái cứng đờ tại chỗ, con chó hoang màu nâu đen mặc kệ nàng, tự mình lắc đầu và cơ thể, bộ lông trên người nó hất nước biển bắn tung tóe cho đến khi khô.
“Hừ, nơi này lạnh quá, chúng ta đi thôi, tập hợp lại với những người khác.”
“Đợi đã.”
Bên trên vách đá, ánh đèn pin đột nhiên dừng lại, chiếu sáng một nơi trên mặt biển, “Đó là cái gì?”
Trên mặt biển được chiếu sáng bởi ánh đèn pin có một mảnh vải dính máu nổi lềnh bềnh – đó chính là mảnh vải mà cô gái đã dùng để băng bó vết thương trên người sau khi bị đánh đập.
“Có khi nào là…”