-Vì vậy, mỗi lô "Hoa quỳnh 2" được sản xuất tại các nhà máy sản xuất cấp thấp đều có số lượng hạn chế và rất đặc biệt.
Thì ra là thế.
Lý Ngang đã hiểu rõ ngọn ngành, hỏi:
-Lô hàng trong tay Tamar Riadi này, vốn là định đưa đến đâu?
Santos do dự một lúc rồi nói:
-Ân Thị.
Lý Ngang cụp mắt xuống, mặc dù hắn cũng đã dự đoán trước điều này, thế nhưng khi chính tai nghe thấy đáp án, trong lòng hắn vẫn hơi gợn sóng.
Hứa Thác An, người đã chết ở trung tâm thương mại Long Hằng mười mấy năm trước, đến tận ổ độc trùng ở thành phố Marawi của Philippines, hệ thống trò chơi chết chóc này dường như đang cố tình chèo dẫn Lý Ngang kết nối với cái gọi là tổ chức "Hoa quỳnh" này.
Cảm giác bị người khác dắt mũi như thế, đúng là vô cùng khó chịu.
Khuôn mặt vô cảm của Lý Ngang làm cho Santos nghĩ hắn đang do dự trước khi giết người.
Vị em trai của thủ lĩnh phiến quân kia vội vàng nói:
-Tôi không lừa cậu, lời tôi nói đều là sự thật!
-Cậu xem cái ống nghiệm này đi, bên trong chính là "Hoa quỳnh 3" mà chỉ có thành viên trong tổ chức mới đủ tư cách được dùng.
-Người dùng không chỉ có cảm giác như đang đi trên thiên đàng, còn có thể sở hữu rất nhiều khả năng đáng kinh ngạc. Cậu sẽ giống như siêu nhân vậy.
-Chẳng phải cậu là thành viên của S. W. A. T. sao?
-Chỉ cần cậu đảm bảo cho tôi sống sót, tôi chắc chắn sẽ tiến cử cậu với tư cách là một chiến binh ưu tú.
-Đến lúc đó, với sự thành công của lần đột kích toà nhà này, cậu nhất định sẽ được thăng chức trong cơ chế của Philippines.
-Cùng với mạng lưới tài nguyên của tổ chức Hoa Quỳnh, trong vòng ba năm, à không, chỉ một năm thôi, cậu sẽ có thể lên đến chức quan lớn ở thành phố Marawi.
-Thậm chí còn hơn thế nữa, cậu còn có thể lộng hành khắp tỉnh Lanao del Sur, thậm chí là cả Philippines.
Lý Ngang không thèm nói gì, cúi đầu suy nghĩ về những thông tin mà đối phương để lộ ra.
Santos chỉ là một thành viên bên ngoài phụ trách những công việc linh tinh, cấp độ trong tổ chức Hoa Quỳnh quá thấp, còn không biết mục đích của những người đó khi sản xuất và bán các hóa chất đặc biệt trên phạm vi toàn cầu là gì.
Mà bản thân Lý Ngang cũng không muốn tiếp xúc với tổ chức Hoa Quỳnh.
Một tổ chức bí mật bao gồm các chức sắc hàng đầu và các nhà lãnh đạo quyền lực bậc nhất như thế, vậy mà lại cố gắng phân tán các hóa chất đặc biệt trên phạm vi toàn cầu.
Không cần biết mục đích của họ là gì, chắc chắn không phải là vì muốn thế giới đoàn kết, muốn đưa nền văn minh nhân loại lên đến đỉnh cao, mà sợ rằng vẫn chỉ là trò chơi dã thú ăn thịt người.
Tóm lại là đem cái nồi này vứt cho Cục Đặc Sự là xong việc.
Dù trời có sập thì Cục Đặc Sự vẫn sẽ trụ vững.
-Làm cách nào để liên hệ với bọn họ?
Lý Ngang trầm giọng hỏi:
-Ông có phương thức liên hệ với thành viên của Hoa quỳnh không?
-Cái này...
Santos ngập ngừng:
-Nếu tổ chức cần thì đương nhiên sẽ tự liên hệ với cậu. Còn về các thành viên khác thì... Tôi vẫn chưa chính thức gia nhập tổ chức nên cũng chưa thấy mặt thật của nhiều thành viên ngoài đời.
Quả nhiên Santos cũng chỉ biết ba hoa bốc phét, rốt cuộc hắn vẫn chỉ là một chiếc găng tay trắng để làm những công việc bẩn thỉu.
Không, chỉ sợ là hắn đến cái găng tay trắng cũng không phải.
Trong mắt những kẻ quyền quý kia, giá trị của hắn chắc cũng chỉ bằng một cuộn giấy vệ sinh.
Santos khéo nịnh kia nhìn theo Lý Ngang.
Bỗng nhiên, sàn nhà nhỏ tự nhiên rung lên.
Lý Ngang theo phải xạ khom người xuống, trong phút chốc nhận ra không chỉ sàn nhà, mà là cả tòa nhà này và các tòa nhà trong thành phố đều đang rung chuyển.
Ầm ầm ầm ầm.
Tiếng hỏa lực từ xa vọng lại rất rõ ràng.
Ở bên ngoài thành phố, phiến quân đã bắt đầu tự mình phát động chiến tranh.
Lý Ngang bình tĩnh liếc nhìn Santos, lạnh nhạt nói:
-Xem ra địa vị của ông trong lòng anh trai ông, cũng không cao như ông nghĩ đâu.
Santos không dám tin mình nghe thấy tiếng hỏa lực, trong đôi mắt kinh ngạc hằn lên tia máu:
-Chờ đã, không thể như vậy được, tôi vẫn còn đang ở trong thành phố! Anh ấy không thể phát động chiến tranh được!
Lý Ngang lắc đầu, bẻ gãy cổ của hắn ta.
Trên mặt Santos vẫn còn đang vừa kinh hãi, vừa không cam lòng, Lý Ngang thản nhiên lấy đi cái ống nghiệm đổ đầy chất lỏng màu xanh lục tên là "Hoa quỳnh 3" ở trong túi hắn.
Cùng với tiếng hỏa lực nổ vang trời từ phía xa, Lý Ngang đi ra khỏi phòng, cùng bốn thành viên của S. W. A. T. lắng nghe âm thanh từ ngoài thành phố.
Anh Khiên nói đầy chua chát:
-Chúng ta... Thất bại rồi.
Bỏ ra nhiều tiền như vậy, đã chết mất bao nhiêu anh em, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản chiến tranh xảy ra.
Lửa đạn một khi đã bắn ra thì không còn cái gọi là tình cảm anh em nữa, tất cả đều có thể cắt đứt.
Ham muốn giàu có và quyền lực sẽ làm cho các thủ lĩnh của lực lượng giựt giây, thôi thúc thủ lĩnh phản quân Kruz Aquino tiếp tục nổi dậy tiến công, cho đến một ngày gặp phải trở ngại lâm vào tình thế nguy hiểm thì mới thôi.
Bốn thành viên trong lòng đều đã có chỗ bị trùng xuống, nhưng Lý Ngang lại lắc đầu:
-Đừng nghĩ nhiều như vậy, các anh xuống lầu trước, đưa những đồng đội bị thương đến bệnh viện đi.
-Vậy còn cậu thì sao?
Anh Khiên vô thức nói.
-Tôi thu dọn phòng an toàn một chút, lát nữa đến sau.
Vì tin tưởng đồng đội nên bốn thành viên kia đã đi xuống tầng dưới để cứu trợ những đồng đội trước đây.
Còn Lý Ngang thì quay lại phòng an toàn, cẩn thận lục soát.
Một lượng nhỏ hàng mẫu của "Hoa quỳnh 2", vũ khí, đạn dược, đồ cổ, văn vật, còn có cả tiền mặt, vàng thỏi, cùng với sơ đồ quy trình sản xuất của hóa chất đều ở trong két an toàn...
Lý Ngang trắng trợn vơ vét hết toàn bộ vật quý giá của Tamar Riadi, cảm giác giống như lục soát ăn trộm vậy. Khi quay lại phòng khách, hắn còn liếc nhìn tên thủ lĩnh bang phái kia một cái.
Sức sống của Tamar Riadi cũng khá ngoan cường, tay chân đều đã đứt rồi, cả người đã nằm trong vũng máu nhưng vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.
-Cứu, cứu tôi với. Tôi không muốn chết...
-Có ai muốn đâu.
Lý Ngang lắc đầu, một chân đạp xuống cổ của hắn.