Thử thách
“Chứng chỉ dũng sĩ sẽ tự động được cấp sau khi đi vào phạm vi núi thánh, người dân trong thôn làng bọn ta cũng có…”
Hắn vừa nói, vừa nghiến chặt răng, như thể đang chịu đựng một cơn đau đớn cùng cực, móng tay của ngón trỏ bên tay trái khẽ cắt một vết nhỏ trên lòng bàn tay phải, sau đó đau đớn siết chặt tay lại, nhỏ máu tươi vào cái rãnh ở đáy của đèn pin.
Mùi máu tanh nhàn nhạt lan tràn trong không khí, dân làng ở phía sau bất kể già trẻ nam nữ, khi ngửi thấy mùi máu tanh thì đều hai mắt đỏ bừng, hô hấp bất chợt trở nên gấp gáp.
“Hít…”
Trưởng lão hít một hơi, cắn nhẹ vào vết thương trên lòng bàn tay, sau đó liếm láp không để lãng phí một giọt máu nào, cuối cùng chiếu đèn pin vào mình rồi ấn công tắc.
Bụp…
Đèn pin chiếu rọi chùm sáng chói mắt, trưởng làng và những dân làng phía sau đều bị chùm sáng chiếu lên người, trên đỉnh đầu bọn họ chậm rãi xuất hiện một hàng chữ ngắn màu đỏ.
‘Kiểm dịch: Đủ điều kiện’
???
Hướng đi kỳ lạ này của cốt truyện khiến nhóm người chơi nghẹn họng nhìn trân trối, thế nhưng khi trưởng làng bật đèn pin và chùm sáng chiếu vào người chơi, một chuyện thậm chí còn kỳ lạ hơn đã xảy ra…
Trên đỉnh đầu của tất cả bọn họ đều xuất hiện dòng chữ ‘kiểm dịch: đủ điều kiện’ y hệt.
Thế này là sao?
Đinh Chân Tự hoang mang cảm thấy như thể lần này mình đã rơi vào một thế giới manga tấu hài nào đó, nhưng chức năng phát hiện nói dối của máy cảm biến trên cơ giáp Quỳ Ngưu cho thấy thái độ của bên kia cực kỳ nghiêm túc và không hề nói dối.
“Phù, tốt quá rồi tốt quá rồi.”
Trưởng làng lau những giọt mồ hôi lạnh không hề tồn tại trên trán, cất đèn pin đi, quay đầu hét lên với những dân làng khác: “Tất cả bỏ vũ khí xuống, các dũng sĩ cuối cùng cũng tới rồi.”
Đám đông bỗng chốc ồn ào cả lên, nhóm dân làng vội vàng bỏ vũ khí xuống, mặt mày rạng rỡ, tỏ vẻ vui mừng kiểu như “dũng sĩ tới rồi, trời xanh có mắt, dũng sĩ tới rồi, thôn làng sẽ bình yên”.
“Nơi này gió lớn, xin mời các vị dũng sĩ đi theo ta.”
Trưởng làng đặt lòng bàn tay phải với vết thương đang từ từ lành lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được xuống, mỉm cười quay người đi vào trong thôn làng.
Nhóm người chơi đưa mắt nhìn nhau, cất bước đi theo trưởng làng.
Tổng thể thôn làng có hình tròn, một phần nhỏ được xây dựng bên trong phần trũng của ngọn núi, được bao quanh bởi những tảng đá màu xanh đen.
Những ngôi nhà trong thôn làng hầu hết có kết cấu làm bằng đá và gỗ, thế nhưng phong cách kiến trúc cụ thể của từng ngôi nhà lại rất… kỳ lạ, hệt như các kiến trúc mang phong cách Trung Quốc, Nhật Bản, Đông Nam Á, chân Âu cổ điển và Địa Trung Hải trong thế giới thực hòa trộn với nhau, nhồi nhét vào trong một ngôi làng.
Nguyên vật liệu được sử dụng để trang trí cũng không hề giống nhau, trong đó có xi măng nhiều màu sắc, đá, sắt, thép, pha lê, quặng tinh thể phát sáng, thậm chí là có cả vảy của sinh vật – nói một cách chính xác hơn thì đó chính là vảy rồng.
Đinh Chân Tự trố mắt nhìn, trên bức tường bên ngoài căn nhà của một dân làng dán đầy những miếng vảy rồng hình tứ giác màu đỏ thẫm có đường kính khoảng nửa mét làm đồ trang trí.
Màu sắc của những miếng vảy rồng kia trông khá xám xịt, trên bề mặt trải đầy những vết nứt sâu, hiển nhiên chủ nhân của chúng đã từng bị thương nặng, cho nên không thể sử dụng làm đạo cụ phòng ngự.
Thế nhưng, kết quả của thiết bị quét cho thấy, đó chắc chắn là một miếng vảy rụng ra từ một con rồng đỏ trưởng thành.
Ngoài vảy rồng, trong thôn làng còn có khá nhiều “thứ linh tinh” có giá trị khác.
Bộ giáp trợ lực cao hai mét phong cách steampunk đã bị hỏng hóc, được đặt bên cạnh một con hẻm;
Thứ được sử dụng làm chuông gió rõ ràng là pháp khí của Đạo môn;
Thanh kiếm âm dương trừ ma treo trước cửa;
Khẩu súng trường bắn tỉa Gauss mang phong cách tương lai gần được sử dụng làm móc phơi quần áo;
Những vũ khí và trang bị này đã xuống cấp từ lâu giống hệt như vảy rồng, từ vết gỉ sét dày đặc trên bề mặt chúng, ít nhất cũng là những món đồ này đã có từ mấy chục năm trước, giờ hoàn toàn không thể sử dụng.
Thôn làng trung cổ có diện tích eo hẹp này lại có mọi thứ giống hệt như một buổi triển lãm thế giới.
Lý Ngang đút hai tay vào túi áo khoác trắng, nhìn trái liếc phải, tấm tắc lấy làm lạ, đồng thời còn phóng ra ‘thuật liên kết tâm linh tập thể’, gửi lời nhắn đến những đồng đội khác.
Lý Ngang: ‘Alo alo alo, mọi người có nghe thấy không?’
Hoenheim: ‘Ta có nghe thấy.”
Liễu Vô Đãi: ‘Có.’
Thuật liên kết tâm linh tập thể thiết lập một mối liên kết tinh thần giữa một nhóm người, có thể sử dụng để truyền thông tin, do trạng thái tâm linh của mỗi người sẽ có sự khác biệt, những câu nói được phát ra trong liên kết tinh thần cũng sẽ có sự khác biệt tương tự như âm thanh.