Bột tường (2)
Dường như để ý thấy biểu cảm khác thường trên khuôn mặt của David và những người khác, Umberlee chỉ đành nghiêm túc giải thích: “Lòng hại người không thể có, lòng đề phòng người không thể không có.
Đã đến đây rồi, nếu như bắt gặp được thứ có thể phá vỡ tính chất công bằng của một trận chiến, đương nhiên ta phải giữ một ít bên mình để chuẩn bị cho mọi trường hợp khẩn cấp.”
Thanh loan đao Sứ Giả Thủy Triều của Umberlee là vũ khí phẩm chất hoàn mỹ, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, bởi vậy một lần cạo thu được rất nhiều bột tường.
Nàng cũng tự nhiên như ruồi xin Lý Ngang mấy xấp giấy kraft để gói bột tường, sau đó đưa cho Lý Ngang một túi coi như báo đáp lại.
‘Ta cảm thấy, nếu như không có sự hạn chế của hệ thống, có khả năng hai người sẽ dỡ sạch cả ngục tối…’
David và Hoenheim trao đổi một ánh mắt, trong ánh mắt của cả hai đều truyền đạt rõ dao động cảm xúc bất lực không nói lên lời.
“Khụ khụ, ngươi xong chưa?”
Hoenheim hắng giọng, nói với Lý Ngang: “Ngươi đóng liên kết tinh thần rồi sao?”
Lý Ngang nói: “Đã đóng rồi, tiêu hao nhiều quá.”
“Ừm.”
Hoenheim gật đầu, nhìn cơ giáp Quỳ Ngưu ở bên cạnh rồi hỏi, “Liên lạc điện từ có bị ảnh hưởng không?”
Đinh Chân Tự đang sử dụng máy trợ thở để làm giảm nhịp tim bỗng sửng sốt, nhấn nút phát trong buồng lái rồi trả lời: “Có ảnh hưởng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.”
“Thế thì, bây giờ chúng ta bắt đầu sử dụng cái này để liên lạc.”
Hoenheim lấy ra vài chiếc bộ đàm hình chữ nhật phối màu vàng đen từ trong ô túi đồ, sau đó điều chỉnh chúng một chút.
‘Tên: Bộ đàm Inazuma Eleven’
‘Loại: Đạo cụ liên lạc’
‘Phẩm chất: Tốt’
‘Hiệu ứng đặt biệt: Liên lạc từ xa. Nhấn nút, ngươi có thể duy trì cuộc gọi ổn định trong bất cứ môi trường nào, phạm vi tối đa của cuộc gọi là 10 km’
‘Tiêu hao: Pin đặc biệt’
‘Thời gian cooldown: Không’
‘Điều kiện sử dụng: Không’
‘Ghi chú: Khi bật lên, bộ đàm sẽ tiêu thụ năng lượng pin đặc biệt, thời gian đàm thoại có thể lên đến 3 tiếng đồng hồ, sau khi tắt sẽ ngừng tiêu hao điện. Sau khi hết điện, nó sẽ tự sạc đầy trong vòng 24 giờ’
‘Ghi chú: Năm 2077, nhân loại đã phát minh ra một sự kiện thể thao quy mô lớn kết hợp với các yếu tố như sinh tồn dã ngoại, võ thuật tổng hợp, bắn súng lái xe, được gọi là “bóng bầu dục nơi hoang dã”. Người tham gia cần phải tìm cách sống sót trong môi trường hoang dã, hộ tống quả bóng đến khung thành của đối phương. Do thời gian dài và diện tích thi đấu rộng, cho nên người tham gia cần phải mang theo bộ đàm để liên lạc với đồng đội – tuy nhiên cần lưu ý, bộ đàm không có hệ thống nhận dạng đội ngũ, hãy cẩn thận những kẻ thù sẽ lấy đi mất bộ đàm’
Hoenheim ném bộ đàm cho những người đồng đội khác, dựa theo kinh nghiệm thực chiến của hắn, loại địa cung có diện tích rộng lớn này không thể khám phá hết trong một khoảng thời gian ngắn, bởi vì dù sao cũng không thể sử dụng pháp thuật triệu hồi hay máy bay không người lái để tiến hành quét và vẽ lại bản đồ.
Do giới hạn thời gian nhiệm vụ, có khả năng đến lúc cần thiết mọi người sẽ phải tách nhau ra để thăm dò.
Ngay cả khi xuất hiện tình huống những bức tường đá có thể làm suy yếu tín hiệu, bộ đàm vẫn sẽ tốt hơn so với việc bọn họ phải tiêu tốn rất nhiều linh lực để thiết lập kênh liên lạc.
Những bộ đàm này không bị ràng buộc với cá nhân, cho nên những người khác cũng có thể đọc được mô tả vật phẩm cũng như sử dụng nó ngay lập tức.
“Nhấn nút màu vàng này, các ngươi có thể nghe thấy giọng nói của người khác trong mạng lưới liên lạc, cũng có thể tắt bộ đàm khi không sử dụng thì để giảm mức tiêu thụ năng lượng…”
Hoenheim giới thiệu ngắn gọn về những điều cần chú ý khi sử dụng ‘bộ đàm Inazuma Eleven’, hắn vừa nói vừa tiếp tục đi xuống bậc thang.
Rốt cuộc sau khi bước đến bậc thang cuối cùng, mọi người cũng đặt chân lên một mặt đất bằng phẳng.
Đây là một đại sảnh có diện tích rộng lớn, ở giữa là sáu cây cột với đường cong mềm mại, trong đó có hai cây đã bị gãy, một nửa cây cột rơi xuống đất, nằm lẫn trong đống đá vụn.
Phía cuối đại sảnh là hai cánh cửa gỗ hình chữ nhật cao từ sàn nhà lên trần nhà.
Hai cánh cửa gỗ này vừa đơn giản lại vừa nặng nề, vật liệu mà chúng sử dụng là một loại gỗ cứng rắn có màu sắc u tối, khiến người ta thoạt nhìn đã có cảm giác không thể phá vỡ được.
Hoenheim thấy trên cột có treo vài giá đỡ nến, bèn ném quả cầu lửa vào chúng, không ngờ là có thể đốt cháy thành công – nhiên liệu còn lại trong giá đỡ nến đang chầm chậm cháy, giúp đại sảnh sáng hơn một chút.
“Ở đây có tranh tường.”
Giọng nói bình tĩnh của Liễu Vô Đãi khẽ vang vọng trong đại sảnh, mọi người nhìn vào các bức tường thì thấy những hình chạm khắc và tranh vẽ trên bốn bức tường và trần nhà, ngoài ra còn có cả dấu vết móng vuốt dài mà sâu của dã thú.
Tổng cộng có năm bức tranh, có lẽ do thời gian đã lâu và không được tu sửa, cho nên hình ảnh trên đó tương đối mờ.
Bức tranh đầu tiên có thể lờ mờ nhận ra được sáu dũng sĩ trong bộ giáp kiên cố, gương mặt kiên quyết, bước tới lối vào của ngục tối – cũng chính là bình nguyên trống không mà Lý Ngang và những người khác đã nhìn thấy trước đó.