Cầu vồng (4)
Khóe mắt Liễu Vô Đãi co giật, nàng thu hồi lá bùa màu vàng lại, “Đây không phải là kỹ năng trước đây của ngươi sao? Không phải là phun ra nước sạch à? Sao bây giờ lại biến thành cầu vồng rồi.”
“Ồ, cái này à.”
Lý Ngang bình tĩnh nói: “Ta đã tiến hành nghiên cứu, sau đó cảm thấy chỉ phun ra nước trắng thì có vẻ hơi đơn điệu và vô vị.
Bởi vậy, ta đã đặt thêm một ít bột được nghiền từ kẹo cầu vồng vào trong miệng để có thể phun ra cầu vồng khi thi triển kỹ năng tạo ra nước – dù sao thì cấp độ bây giờ đã cao, những kẻ địch mà ta gặp phải đều có khả năng chống lại kỹ năng này ở trình độ hoặc cao hoặc thấp, cho nên có đôi khi nó không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Nếu như dùng lên người mình, ta còn có thể khiến đối thủ trong trận chiến bối rối, làm đối phương lầm tưởng rằng ta phun ra cầu vòng là đang chuẩn bị tung chiêu lớn.”
… Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy những lời ngươi nói rất có lý, đang đánh qua đánh lại tự dưng đối thủ đột nhiên nôn mửa cũng hết hồn thật.
“Ngoài bảy sắc cầu vồng ra, ta còn chuẩn bị thêm bột trà sữa Hương Phiêu Phiêu, bột Nestle với bột sữa đậu nành nữa. Nếu trong quá trình làm nhiệm vụ, đồng đội khát nước, ta có thể cho chúng vào miệng rồi phun ra các loại nước với nhiều vị khác nhau, quả đúng là máy bán nước giải khát hình người di động, nghe thôi là đã biết đây là một cơ hội kinh doanh tuyệt cú mèo rồi.
Đáng tiếc là ta không thể quảng bá trên diện rộng, nếu không thì làm gì còn cửa hàng trà sữa nào nữa.”
Lý Ngang phớt lờ biểu cảm kỳ lạ trên mặt Liễu Vô Đãi, lấy ra một chiếc khăn giấy từ nhẫn trữ vật.
Sau khi lau sạch nước cũng như vết máu cứng đầu trên bề mặt, hắn nhìn thấy hoa văn hình đám mây mà trưởng làng đã chỉ ra ở giữa viên đá.
“Đây chính là viên đá bị đánh cắp, nó nằm trong dạ dày của con ma thú bóng tối này.”
Lý Ngang dùng mũi giáo Bá Giả Hoành Lan chọc nhẹ vào viên đá.
Phần lưỡi kim loại chạm vào bề mặt viên đá phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai.
“Xem ra sau khi đánh cắp viên đá, con ma thú kia đã nuốt nó vào trong bụng, giữ đến tận bây giờ.”
Lý Ngang trầm ngâm, chậm rãi nói: “Thế nhưng nguyên nhân là gì?”
“Có lẽ bản thân viên đá này có thuộc tính đặc biệt gì đó ngoài việc mở cánh cổng núi thánh chăng?”
Liễu Vô Đãi bình tĩnh nói: “Hệt như một số báu vật trong trời đất, chúng có thể giúp yêu ma tiến hóa sau khi bị nuốt chửng.”
“Không giống lắm.”
Lý Ngang lắc đầu, “Dưới ảnh hưởng của thi khí, con ma thú bóng tối này đã ở trong trạng thái ngủ đông và gần như không trao đổi chất trong một thời gian dài, tất nhiên dạ dày cũng không kích hoạt chức năng tiêu hóa.
Ngoại trừ những tia máu nhớp nháp dính trên bề mặt, viên đá này không có một dấu hiệu bị ăn mòn nào – cho dù là báu vật trời đất thì cũng không có chuyện khả năng tiêu hóa mất đi hiệu lực chứ?
Trừ khi đây là vật chất phóng xạ, chỉ riêng phóng xạ thôi đã có thể gây ra tác động biến dị lên sinh vật.”
Sau khi thăng cấp lên bán thần, khả năng sử dụng tiêu bản sinh vật cũng như khả năng kiểm soát cơ thể của Lý Ngang đã đạt đến một tầm cao mới, hắn có thể dần cảm nhận được “cảm giác” của các tế bào cụ thể tại một khu vực nhất định.
Khác với khái niệm huyền ảo mơ hồ về “tầm nhìn bên trong” trong cái gọi là thần bí học phương Đông, Lý Ngang lại cảm nhận được khi ý thức của mình hạ xuống và đắm chìm trong cơ thể, nó giống như một chiếc kính hiển vi có thể quét mọi ngóc ngách trên cơ thể hắn, có thể lập tức ra lệnh cho các tế báo trong một khu vực nhất định hợp lại, tách ra, phân hóa hay thậm chí là chết đi.
Khả năng điều khiển trong mơ hồ này còn lâu mới có thể tiến hóa đến cấp độ tái sinh từ một giọt máu hay một tế bào, song như thế đã là quá đủ.
Ở tầm vĩ mô, Lý Ngang có thể tự do điều chỉnh thân thể, tốc độ cải tạo nhanh hơn trước đây gấp mấy lần, nếu như thuộc tính nhận thức và thể chất của hắn cao hơn một chút nữa thì có lẽ vẫn còn không gian có thể tiếp tục tiến bộ.
Lúc này, Lý Ngang đặt lòng bàn tay lên viên đá, thế nhưng lại không hề cảm thấy khác thường.
Lý Ngang dần dần thu hẹp khoảng cách cho đến khi lòng bàn tay hoàn toàn tiếp xúc với viên đá, thế nhưng vẫn không có điều gì bất thường xảy ra.
Trong khi Lý Ngang và Liễu Vô Đãi đang khám phá viên đá, ngọn núi xác chết ở giữa căn phòng lại sụp đổ – sau khi mất đi sự chống đỡ của thi khí, một số lượng lớn xác chết nhanh chóng phân hủy thành tro bụi, toàn bộ sườn núi hệt như bị khoét rỗng từ giữa, sập xuống rồi bốc lên những đám mây có mùi hôi thối.
Bởi vì thực tế những xác chết đó đã trở thành hóa thạch, cho nên Lý Ngang không có hứng thú đi thu thập mẫu sinh vật. Hắn nhờ Liễu Vô Đãi cầm viên đá, bản thân tiếp tục mổ xẻ thi thể của con ma thú bóng tối.