Thỉnh cầu (2)
Tại sao hắn lại bảo ma thú đi cướp viên đá tại cổng núi thánh, tại sao không mang đi mà lại để ma thú nuốt xuống bụng rồi ở lại trong địa cung năm mươi năm trời?”
“Cái này à…”
Lý Ngang bình tĩnh nói: “Khả năng quá nhiều, thông tin quá ít, phân tích cũng vô nghĩa.
Hẳn là pháp sư tử linh kia muốn bắt chước Đại Vũ, khiến cho nhóm dũng sĩ của thế giới này ba lần đi qua cửa nhà mà không thể vào.
Cũng có thể người tạo ra ma thú không phải là pháp sư tử linh, mà là một Druid có nhiều sở thích trong tình dục, ong bướm khắp nơi, từng đến hòn đảo này.
Sau một bữa tiệc thác loạn với các mỹ nữ hoang dã thuộc nhiều chủng tộc, hắn đã sinh ra một con ma thú lai như vậy.
Sau đó hắn bỏ lại đứa bé, khiến nó sinh lòng oán hận trong quá trình trưởng thành, cố ý ngồi chờ trong địa cung để chuẩn bị giết cha nó khi cha nó quay lại.”
?
Làm thế nào mà ngươi có thể biên tập ra được một bộ phim truyền hình đạo đức gia đình giả tưởng phương Tây có thể quay được ít nhất ba mươi tập trong vòng chưa đầy một phút thế?
Đinh Chân Tự muốn nói lại thôi, chỉ đành cười gượng để kìm hại ham muốn phản bác.
Trong khi ba người câu được câu không tán gẫu với nhau, giọng nói của Hoenheim lại vang lên từ bên trong bộ đàm, “Bọn ta đến rồi.”
Kẹt…
Cánh cửa gỗ tại nơi sâu nhất trong căn phòng bị đẩy ra, ba người đồng đội còn lại xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
David và Umberlee trông có vẻ vẫn ổn, quần áo trên người không dính quá nhiều bụi bặm.
Hoenheim thì nhếch nhác hơn một chút, chiếc áo gió mà hắn đang mặc trên người có dấu vết bị ăn mòn và cháy sém.
“Ta lấy được viên đá rồi.”
Lý Ngang gật đầu với ba người đồng đội, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên trái chiếc áo khoác gió của Hoenheim, “Hả? Cái túi đâu rồi?”
Khi khám phá địa cung lúc trước đó, để tránh mùi hương tỏa ra từ cái túi làm phiền đám quái vật ẩn náu trong địa cung, Hoenheim đã bọc ba cái túi kia lại bằng ba mảnh vải đặc biệt, buộc chúng vào một bên của chiếc áo gió do hắn chịu trách nhiệm bảo quản.
Thế nhưng hiện tại, ba cái túi chỉ còn lại có hai cái, cái nhỏ nhất đã không cánh mà bay, không phải là bị rơi thì cũng là bị ném đi.
“Ta dùng rồi.”
Hoenheim nặn ra một nụ cười khổ, giải thích.
Sau khi tiếp xúc với màn sương đen, hắn bị dịch chuyển đến một căn phòng giống như mê cung khổng lồ với nhiều cạm bẫy khác nhau.
Đinh gai, tên nỏ, nọc độc, lửa, lưỡi cưa, cát bụi, khí lạnh…
Tuy rằng Hoenheim sở hữu Cuốn Sách Cát nắm giữ một danh sách dài các pháp thuật, thế nhưng hắn vẫn khá chật vật trong môi trường năng lượng tự do thấp bắt buộc phải tiết kiệm ma lực.
Sau khi khó khăn lắm mới thoát khỏi căn phòng cạm bẫy, Hoenheim dự định tụ họp lại với David và Umberlee càng sớm càng tốt, song tại một căn phòng khác, hắn lại gặp phải sự tấn công của một vật thể màu đỏ đen giống như bùn.
Bãi bùn khổng lồ được tạo thành từ lượng lớn máu cũng như các chi còn sót lại trông vừa giống thực vật lại vừa giống động vật, thể tích và sức mạnh cực kỳ lớn, hơn nữa khả năng kháng vật lý và pháp thuật cũng cao đến mức khó tin.
Khi bị pháp thuật của Hoenheim phóng ra đánh trúng, nó sẽ chỉ văng ra một ít bùn rồi tái sinh lại trong nháy mắt mà không chịu quá nhiều sát thương – điều này giúp nó dư sức trở thành một con boss cuối trong nhiệm vụ kịch bản thông thường.
Trong lúc cùng đường bí lối, Hoenheim chợt nhớ tới quái nhân ba tay Cloud mà hắn gặp trong rừng cũng như ba cái túi vải mà hắn giao cho đúng theo giao ước cá cược.
Theo như những gì mà Cloud nói, nên mở cái túi đầu tiên ra khi bị tấn công bởi một con quái vật xấu xa và bẩn thỉu.
Khi bị bùn máu thịt vây chặt trong góc phòng, Hoenheim – người không muốn tiêu tốn quá nhiều ma lực cũng như đánh quân bài tẩy của mình quá sớm, đã mở cái túi đầu tiên ra.
Kết quả là cái túi đã phóng ra hàng triệu lumen ánh sáng, đốt cháy bãi bùn máu thịt cho đến khi chỉ còn lại một cục ở giữa, bị Hoenheim dễ dàng kết liễu.
Hắn rời khỏi căn phòng đó, thành công tập hợp lại với David và Umberlee.
“Dựa theo hình ảnh tại thời điểm đó, có lẽ bên trong cái túi đầu tiên chứa đựng một loại vật phẩm tiêu hao nào đó.”
Hoenheim nói một cách chậm rãi: “Lần trước tại cửa hàng trong quảng trường trò chơi, ta đã từng nhìn thấy một đạo cụ tương tự có thể phóng ra cường độ ánh sáng của một mặt trời cỡ nhỏ và năng lượng thuộc tính dương trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Bọn ta quay lại căn phòng đó để quan sát thì phát hiện ra một lượng máu nhỏ đã thấm qua các kẽ hở của gạch lát trên trần nhà.”
David bổ sung thêm, “Dựa theo tuyến đường mà bọn ta đi tới đây, có lẽ căn phòng đó ở bên dưới cách không xa căn phòng này – chắc hẳn sinh vật bùn máu thịt kia chịu ảnh hưởng của núi thi thể bên trong đây.”