Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1545 - Chương 1547 - Chủng Tộc

Chương 1547 - Chủng tộc
Chương 1547 - Chủng tộc

Chủng tộc

Trường làng không ngờ dũng sĩ kia thật sự sử dụng lực mạnh để rút ngón cái của tay phải ra, trong lúc nhất thời, phần ngón tay đứt phun ra máu hệt như vòi áp suất cao, cảnh tượng cực kỳ chân thật.

Mà dũng sĩ đội đầu rồng đó cũng chuẩn bị sẵn sàng đưa vết thương lên miệng từ trước, hứng trọn những giọt máu tươi bắn ra từ đó, thậm chí còn có thời gian bình tĩnh nói: “Thế nào, trưởng làng, có phải là ta đang thể hiện kỹ năng không?”

Đừng quan tâm kỹ năng gì nữa, ngươi không cầm máu đi à? Máu chảy ra quá trời kìa!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của trưởng làng và những người chơi khác, Lý Ngang ấn ngón cái của tay phải đã gãy của mình trở lại, ngay lập tức chặn cột máu, sau đó nhét tay phải vào miệng của chiếc mặt nạ đầu rồng.

Sau một loạt tiếng rộp rộp nhai nuốt, hắn lại rút tay phải ra, bên trên không hề có bất kỳ một vết máu nào, tựa như chưa từng bị gãy.

“Đây chính là phương pháp nối liền chi gãy, chỉ cần không phải là gãy đầu thì tất cả đều có thể nối lại.”

Lý Ngang chào hàng bằng giọng điệu của dân đa cấp trên đường phố: “Thực ra cho dù gãy đầu, chỉ cần thời gian gãy không quá lâu, não bộ cũng không mất quá nhiều máu và dưỡng khí, ta cũng có thể nối lại.

Tuy nhiên có thể sẽ mất một phần ký ức, khiến não bộ hỗn loạn gì gì đó.

Nếu như trưởng làng muốn tự mình trải nghiệm, ta còn có một con dao đây…”

“Không cần, không cần!”

Trưởng làng giơ hai tay lên vội vàng từ chối, trên khuôn mặt già nua tái nhợt khiến người ta có cảm giác dejavu rằng hắn sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

“Không cần sao? Thế thì đáng tiếc quá.”

Lý Ngang nhét con dao bếp không biết lấy từ đâu ra vào trong túi áo khoác trắng.

Bộp một tiếng, một vật thể trông giống như quả cầu thủy tinh chợt rơi ra khỏi mặt nạ đầu rồng.

Nhìn kỹ lại thì hóa ra đó là một nhãn cầu với đồng tử màu vàng nâu.

“Ủa, con mắt của ta rớt ra rồi.”

Lý Ngang vươn tay bắt lấy nhãn cầu đang rơi trong không trung, nhét trở lại trong miệng của chiếc mặt nạ đầu rồng.

Soạt…

Trong giây tiếp theo, hàng chục nhãn cầu có kích cỡ, hình dạng và màu sắc đồng tử khác nhau lăn xuống từ miệng của mặt nạ đầu rồng.

Lý Ngang thốt lên: “Đan long hí châu!”

Hắn dùng tay bắt lấy tất cả nhãn cầu, sau đó liên tiếp tung lên hệt như một người nghệ sĩ đang biểu diễn xiếc, để chúng vẽ một quỹ đạo hình vòng cung trên không trung rồi cuối cùng rơi trở lại miệng của chiếc mặt nạ đầu rồng.

Rộp rộp…

Bên trong chiếc mặt nạ đầu rồng phát ra tiếng nhai nuốt, hệt như Lý Ngang đã ăn hết toàn bộ nhãn cầu vào trong bụng.

Lần này không chỉ có sắc mặt của trưởng làng trắng bệch như tờ giấy, mà ngay cả sắc mặt của Đinh Chân Tự cũng tái nhợt, hắn cảm thấy giá trị lý trí của mình lại tụt mất một điểm.

Những nhãn cầu kia chắc chắn không phải là đồ giả, phần cuối còn được nối bằng một sợi dây thần kinh, hơn nữa nhìn từ ngoại hình thì rõ ràng không phải là của cùng một người…

Hắn càng nghĩ càng thấy sợ, cmn.

Đinh Chân Tự trong thoáng chốc nhớ tới những lời đánh giá đáng tin cậy của Hình Hà Sầu về Lý Ngang, hình như trong đó không hề đề cập đến việc Lý Ngang là một ma vật vực sâu đội lốt con người thì phải…

Lý Ngang không quan tâm đến ánh mắt của những người khác, hắn vỗ bụng, cười ha hả rồi nói: “Trưởng làng, thế nào, y thuật của ta ổn chứ?

Hay là cứ thử đi, cũng không mất gì, đừng bỏ lỡ.

Nếu như ta thật sự có cách giải quyết chứng bệnh lão hóa sớm trong thôn làng của các ngươi thì cũng coi như có thể góp một phần công sức vào sự bình yên của núi thánh mà.”

Trưởng làng rất muốn lịch sự từ chối, thế nhưng lời vừa đến bên miệng thì lại biến thành, “Thế thì… cứ thử trước đi…”

Đối phương là nhóm dũng sĩ đầu tiên bước vào phạm vi núi thánh sau mấy chục năm, hơn nữa dường như còn đã giết chết ma thú bóng tối, lấy lại viên đá trên cổng núi thánh, thực lực tất nhiên sẽ được đảm bảo.

Nếu như đối phương không đồng ý dùng cơ hội cầu nguyện để giải quyết chứng bệnh lão hóa sớm, thế thì bọn họ chỉ có thể dựa vào phương pháp y tế thôi…

Trưởng làng do dự rời khỏi nhà, dẫn theo nhóm người chơi cũng như hộ vệ đi tới một góc của thôn làng.

Mất chưa đến vài phút, mọi người đã đi đến phía trước một căn nhà nhỏ. Sau khi bước vào trong, bọn họ lập tức nhìn thấy rất nhiều đồ tang lễ được chất thành đống trong phòng khách.

Qua lời kể của trưởng làng, nhóm người chơi mới biết bởi vì người dân trong ngôi làng bảo vệ núi thánh này đã mắc chứng bệnh lão hóa sớm trong một thời gian dài, cho nên mọi người trong lòng đều sẽ nhanh chóng già đi sau mười bốn mười lăm tuổi, rất ít người có thể sống qua tuổi ba mươi.

Người sống trong căn nhà nhỏ này là một dân làng năm nay hai mươi tám tuổi, hắn tự biết thời gian của mình không còn nhiều, cho nên đã chuẩn bị trước đồ tang lễ kể cả quan tài theo tục lệ của làng, sẵn sàng chôn cất bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment