Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1544 - Chương 1546 - Bác Sĩ (3)

Chương 1546 - Bác sĩ (3)
Chương 1546 - Bác sĩ (3)

Bác sĩ (3)

Hoenheim: ‘Tuy hơi khó nghe, nhưng sự thật đúng là như vậy. Dù là FBI hay là Gác Chuông, bọn họ đều sẵn lòng trả cái giá cao ngất ngưởng để đổi lấy thứ kho báu này. Nhưng…’

Đinh Chân Tự: ‘Nhưng sao?’

Hoenheim: ‘Có số hưởng, thì cũng phải có số để lấy được mới đúng. Ngươi còn nhớ lời trưởng làng đã nói trước đó không? Thế giới này sẽ có những người xuyên không vô tình từ trên trời rơi xuống, vì để trở lại quê hương ban đầu, bọn họ sẽ trở thành dũng sĩ, đi tới ngọn núi thánh để hoàn thành thử thách, cuối cùng cầu nguyện rời đi. Cái từ “rời đi” này rất mơ hồ, nếu như rời đi là để chỉ dịch chuyển ra khỏi thế giới này, quay trở lại thế giới thực thì sao?’

David: ‘Ý của ngươi là…’

Hoenheim: ‘Không sai, ta cho rằng, rất có thể điều kiện qua ải cuối cùng chính là sau khi hoàn thành thử thách, chúng ta cầu nguyện rời khỏi thế giới kịch bản. Điều này cũng có nghĩa là, nếu như bây giờ chúng ta đồng ý thỉnh cầu của trưởng làng, tới lúc cầu nguyện có thể sẽ không hoàn thành được mục tiêu nhiệm vụ.’

Umberlee: ‘Nhưng chúng ta cũng có thể nói không giữ lời hả? Bây giờ giả vờ đáp ứng đối phương, đến lúc đó không thực hiện, ôm tiền bỏ chạy, không phải cũng như nhau sao.’

Hoenheim: ‘Đối phương chắc chắn cũng đã nghĩ đến điều này. Nếu như ta đoán không lầm, tiếp theo đây trưởng làng sẽ đưa ra một hiệp ước mang khái niệm thần bí học mà có thể ép buộc thực hiện. Đống kho báu này không dễ lấy như vậy, hệ thống sẽ không cho không một ai cơ hội phát tài hết.’

Umberlee: ‘Chậc, phiền phức thật… Hay là chúng ta cứ ký trước đi, ký xong thì lên đỉnh núi xem xét tình hình, nếu thật sự không được thì sử dụng phiếu thoát trò chơi, lách khỏi mục tiêu nhiệm vụ, rời khỏi nhiệm vụ kịch bản? Ờm… Đợi đã, coi như ta chưa nói gì. Nếu như là tất cả kho báu thì một tấm phiếu thoát trò chơi cũng đáng, nhưng nếu chia sáu phần cho sáu người thì lại không đáng lắm.’

David: ‘Đúng vậy. Tuy rằng kho báu đã chia cũng rất tốt, thế nhưng rõ ràng không đáng là bao so với phiếu thoát trò chơi tương đương với một cơ hội sống sót. Dựa theo tài liệu mà FBI thu thập được, sau khi thế giới cánh cửa hoàn toàn mở ra, rất có thể nhiệm vụ sau này sẽ càng ngày càng trở nên khó khăn, ngay cả những người chơi top đầu có thực lực vượt xa cơ chế tăng độ khó của nhiệm vụ kịch bản gốc thì cũng không thể đảm bảo an toàn cho bản thân. Huống chi, trong nhóm người chúng ta không có ai thực sự thiếu tiền theo đúng nghĩa. Trong cửa hàng trò chơi cũng không xuất hiện một lượng lớn đạo cụ trang bị cấp sử thi đắt đỏ…’

‘Ta thiếu.’

Giọng nói bình tĩnh của Lý Ngang vang lên trong mạng lưới liên kết tinh thần.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lý Ngang, thấy hắn đang dựa vào vách tường, tự mình xoa râu trên chiếc mặt nạ đầu rồng.

Hắn ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, chậm rãi nói: “Trưởng làng, tuy dáng vẻ hiện tại của ta như thế này, nhưng thật ra ta là một bác sĩ chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, có kinh nghiệm lâm sàng phong phú.

Ta chuyên chữa trị các chứng bệnh không nghe lời và bệnh nan y, chẳng hạn như để ngăn bệnh nhân cắt tay tự tử, ta sẽ thực hiện ca phẫu thuật cắt cụt chi cho hắn trước;

Biểu diễn màn lộn ngược và múa quạt trong quá trình thực hiện phẫu thuật để cứu sống bệnh nhân đang hấp hối;

Đùa dai mỗi ngày để giúp bệnh nhân không cần chữa cũng tự khỏi bệnh;

Để chữa trị chứng hoang tưởng và tự ngược đãi của bệnh nhân, ta đã tiến hành ngược đãi thật sự lên người bệnh;

Nếu như ngươi không ngại, ta có thể khám bệnh do người dân trong thôn làng của ngươi, xem thử xem liệu có thể chữa khỏi chứng lão hóa sớm mà không cần phải dựa vào cơ chế cầu nguyện hay không.”

“Thế này…”

Nghe thấy Lý Ngang nói như vậy, trưởng làng có hơi do dự, hắn suy nghĩ một lát rồi thành khẩn nói: “Nói thật, trong thôn làng bọn ta cũng có bác sĩ nghiên cứu bản chất của căn bệnh lão hóa sớm này suốt mấy chục năm qua, thậm chí còn sử dụng tất cả các loại vật phẩm, công nghệ và kiến thúc có trong kho, thế nhưng đến nay vẫn không đạt được kết quả gì. Hẳn là chứng bệnh lão hóa sớm này thuộc phạm trù siêu nhiên, nằm ngoài tầm với của con người, có lẽ y thuật của dũng sĩ cũng không đem lại tác dụng quá lớn…’

Trưởng làng còn chưa nói dứt câu thì đã thấy dũng sĩ kia nhún vai, bình tĩnh nói: “Ngươi vô dụng, nhưng có thể ta sẽ hữu dụng. Nếu như không tin, ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một trò ảo thuật.”

Nói xong, Lý Ngang cởi phần bao tay của chiếc áo khoác Thận Long Hồng Liệp bên tay phải, đặt cánh tay và bàn tay nằm ngang, lòng bàn tay hướng về phía mình, sau đó dùng ngón trỏ và ngón tay giữa của tay trái cầm lấy ngón cái của bàn tay phải, kéo sang ngang.

Trưởng làng sửng sốt, dở khóc dở cười.

Đây không phải là trò ảo thuật đánh lừa thị giác cũ rích hay sao? Gập nửa trên của ngón cái tay phải xuống dưới, dùng nửa trên của ngón cái tay trái thay thế, giả vờ như rút ngón tay cái của bàn tay phải ra.

Thậm chí còn chẳng phải là ảo thuật đánh lừa thị giác gì, chỉ là trò chơi đầu phố của đám trẻ con mà thôi.

Phụt…

Bình Luận (0)
Comment