Tự cung tự cấp (2)
Điều này cũng xảy ra tương tự với người sói.
Nếu không được bổ sung ánh trăng thường xuyên, nó cũng sẽ biến thành một con thú thuần túy không có trí tuệ.
Ờm… Ta muốn hỏi một chút, thôn làng của ngươi đã từng ghi chép về sự thay đổi cấp bậc năng lượng tự do xung quanh trong quá khứ chưa?”
“Là sao?” Trưởng làng sửng sốt, không hiểu gì.
Hoenheim kiên nhẫn giải thích: “Tức là nồng độ năng lượng xung quanh có từng thay đổi trong vòng mấy chục năm qua không, hay là nó đã như vậy từ hàng trăm nghìn năm trước.”
“Cái này…”
Trưởng làng do dự chốc lát rồi nói: “Ta cũng không rõ lắm, năm mươi năm trước khi ma thú bóng tối tấn công, phá hủy không ít công trình kiến trúc trong làng, giết chết rất nhiều người, một số tài liệu biến mất, cho nên lượng thông tin mà ta biết cũng hạn chế.
Dù sao thì đó cũng là chuyện của thế hệ trước trước đó của ta.”
“Được rồi.”
Hoenheim tiếc nuối gật đầu, nếu như đối phương còn lưu giữ tài liệu thì có lẽ hắn có thể biết được nguyên nhân tại sao khu vực dưới chân núi này lại là khu vực ma lực thấp.
Đây là điều rất bình thường, hệt như nền văn minh nhân loại cổ đại trong lịch sử cũng không ghi chép gì về nồng độ oxy trên thế giới vào thời điểm đó.
Nếu muốn đo lường chính xác nồng độ năng lượng tự do trong không khí, bọn họ cần phải sử dụng kiến thức chuyên môn và thiết bị, đồng thời phải hiểu được bản chất của năng lượng tự do.
Hoenheim suy nghĩ, lại hỏi: “Thế thì các ngươi đã từng nghĩ đến việc rời đi chưa?
Nếu rời khỏi phạm vi khu rừng, thậm chí là rời khỏi hòn đảo này, tới thế giới bên ngoài, nói không chừng có thể ngăn chặn sự suy thoái huyết mạch thì sao?”
“Rời đi?”
Biểu cảm trên gương mặt của trưởng làng hơn kỳ lạ, hắn do dự chốc lát rồi chậm rãi nói: “Ừm, tuy rằng rời khỏi phạm vi núi thánh sẽ bị coi là đại nghịch bất đạo, bị khinh thường, bị trục xuất khỏi làng và gạch tên ra khỏi gia phả, song vì để duy trì chủng tộc thì sẽ luôn có người thử làm – một số tổ tiên của bọn ta đã thử rời khỏi hòn đảo núi thánh, hoặc là tự lén lút rời đi, hoặc là đi ra thế giới bên ngoài cùng với nhóm dũng sĩ.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi khu rừng, không một ai trong số họ quay trở lại – ngay cả những nhóm dũng sĩ sau này cũng không mang về bất cứ tin tức gì về tộc nhân của bọn ta.”
“Thế thì các ngươi sẽ bị nhốt ở chỗ này chờ chết.”
Umberlee chẹp miệng, “Không biết đây là phước lành mà núi thánh dành cho các ngươi, hay là lời nguyền nữa?”
Trưởng làng mấp máy môi, dường như muốn phản bác lời bôi nhọ núi thánh của Umberlee, thế nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống – có lẽ trong lòng hắn cũng thường xuyên bối rối hay thậm chí là tự hỏi điều này.
Lý Ngang từ từ mở mắt ra, gật đầu, “Ta đã nắm được thông tin đại khái rồi.”
Trưởng làng tỏ vẻ lo lắng, “Thế ngươi… có cách gì?”
“Ta phải thử nghiệm trước đã.”
Lý Ngang xua tay, thay vì đưa ra lời cam đoan, hắn lại yêu cầu trưởng làng gọi tất cả người dân ở mọi lứa tuổi, giới tính và tình trạng sức khỏe trong làng đến quảng trường tập trung.
Đương nhiên, mẫu thử càng nhiều thì càng tốt.
Liên quan đến vấn đề sống còn của chủng tộc, trưởng làng và hộ vệ trong làng nhanh chóng triệu tập hàng trăm người dân cùng đứng tại quảng trường.
Lý Ngang lấy một chiếc bàn gỗ trải khăn đỏ không biết chui từ đâu ra, tiếp đó ngồi sau bàn, yêu cầu người dân xếp thành hàng rồi từng người một tiến lên để hắn chẩn đoán.
Sau hơn mười phút, Lý Ngang đã hoàn thành bước kiểm tra sơ bộ tình trạng sức khỏe của dân làng, thế nhưng thay vì lập tức giải tán dân làng, hắn lại đi đến một góc vắng vẻ thảo luận với trưởng làng cũng như những đồng đội khác.
“Ta biết rồi.”
Lý Ngang mở miệng nói, “Bệnh lão hóa sớm phổ biến trong thôn làng các ngươi quả thật là do thiếu máu trong thời gian dài khiến huyết mạch thoái hóa không thể phục hồi.
Nguồn gốc của loại máu này, nói chính xác, chính là những người có ngoại hình tương tự như các ngươi, nhân loại.”
Trưởng làng sửng sốt, “Thế này…”
“Không có gì đáng xấu hổ, chuỗi thức ăn mà, giết chóc ăn thịt là chuyện rất bình thường. Ta cũng chẳng phải là thợ săn quỷ.”
Lý Ngang bình tĩnh xua tay, thản nhiên nói: “Điều này chứng minh rằng vừa rồi ngươi không hề lừa gạt bọn ta, các ngươi quả thật đã lâu rồi không ăn thịt người.
Thậm chí ngay cả các ngươi cũng đã quên mất tại sao bản thân lại thuộc chúng tộc ăn thịt người rồi.”
“Hừm…”
Trưởng làng thắc mắc: “Nghĩa là sao?”
“Thỏ, ngựa, trâu, dê, sư tử, hổ, mèo, chó…”
Lý Ngang thản nhiên nói: “Động vật ăn cỏ ăn cỏ, động vật ăn thịt ăn thịt.
Bất kể là động vật ăn cỏ hay ăn thịt, mục đích bản chất của việc ăn uống chính là hấp thụ đủ năng lượng và chất từ thế giới bên ngoài để đáp ứng nhu cầu sinh tồn của chính chúng.
Quỷ hút máu hút máu, quỷ ăn xác ăn xác cũng vì cùng một lý do – để sinh tồn.