Người hầu (2)
‘Tìm… đường… leo lên, hoàn thành… thử thách… của các ngươi’
Tín hiệu của âm thanh kia có vẻ không được tốt lắm, tuy rằng liên tục ngắt quãng, thế nhưng có thể chắc chắn một điều rằng nó không phải là động tĩnh giả được tạo ra bởi linh năng hay hệ thống sức mạnh khác.
Đường đi lên?
Lý Ngang nhìn quanh phòng, trên trần nhà rõ ràng không có cánh cửa sập nào cả, thế nhưng ở cuối căn phòng có một cánh cửa, trông có vẻ là có thể mở ra được.
Hắn không vội rời đi mà cầm bộ đàm Inazuma Eleven được Hoenheim đưa cho lên rồi nhấn nút, “A lô? A lô? Ta là Lý Nhật Thăng, các ngươi có nghe thấy ta nói không?”
Bên trong bộ đàm phát ra âm thanh dòng điện rè rè, một lúc sau, giọng nói của Đinh Chân Tự mới vang lên trong kênh, “Có.”
Nếu có thể nghe thấy, chứng tỏ khoảng cách giữa hai bên không đến mười km.
Lý Ngang hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bèn hỏi: “Mới nãy ngươi có nghe thấy thông báo không? Bây giờ ngươi đang ở đâu?”
“Ta vừa rồi cũng đã nghe thấy thông báo yêu cầu chúng ta tìm đường đi lên. Đó chắc hẳn không phải là thông báo của hệ thống, mà là một cơ chế tự động kích hoạt nào đó bên trong khu vực này.
Bây giờ ta, khụ khụ, có lẽ đang ở trong một căn phòng kín mít với rất nhiều tượng đá hình người, những bức tượng ở nơi này có khả năng dùng để tưởng niệm các dũng sĩ từng đến núi thánh trong quá khứ…”
Đinh Chân Tự nói: “Một trong số đó đã bị phá hủy rồi, số còn lại có tổng cộng bốn trăm bảy mươi bảy bức tượng.
Đợi đã, bức tượng của nhóm dũng sĩ mà chúng ta nhìn thấy trên bức tranh tường trong địa cung lúc trước đó cũng được đặt ở đây, hơn nữa còn được đặt ở vị trí đầu tiên trước tất cả các bức tượng.
Mà ở giữa đội hình tượng này cũng có bức tượng của bọn họ…”
“Đợi lát nữa rồi nói sau, bên ta có người đang tới.”
Đôi tai của Lý Ngang nhúc nhích, hắn nhấn nút tắt bộ đàm, lặng lẽ chui vào bên trong một dụng cụ tra tấn hé mở, thu nhỏ người lại để trốn vào trong đó.
Bẹp, bẹp, bẹp.
Ngọn đèn màu cam sáng lên ở phía cuối căn phòng.
Một tiếng bước chân khá kỳ lạ vang lên, như thể ai đó đang đi một đôi giày ướt sũng nước, bước đi trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, mang đến cho người ta một cảm giác dejavu về một thứ gì đó sền sệt, kéo dài.
Bên trong căn phòng vẫn tối đen như mực, thế nhưng nhờ vào hiệu ứng buff tầm nhìn ban đêm tập thể, Lý Ngang vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng một đôi chân to khỏe chậm rãi bước tới từ cuối căn phòng, rời khỏi điểm mù của dụng cụ tra tấn, xuất hiện trong tầm mắt của Lý Ngang.
Tướng mạo của vị khách này trông vô cùng… kỳ lạ.
Phần bên dưới của hắn mọc ra hai cái chân cơ bắp cuồn cuộn, thế nhưng đôi chân này lại không mặc quần hay đi giày, bên trên được khảm rất nhiều mảnh kim loại mỏng sắc nhọn, đâm sâu vào da thịt, tạo thành lớp vảy kết mủ màu vàng nâu trên miệng vết thương.
Một số lớp vảy trên chân đã bong ra, máu và mủ chảy xuống khiến người ta cảm thấy rợn người.
Nó, hay nói cách khác là lòng bàn chân của nó, được bao phủ bởi những chiếc giác hút giống như bạch tuộc, giữa những chiếc giác hút là một thứ chất lỏng trong suốt sền sệt liên tục tỏa ra mùi khó chịu.
Khi bước trên sàn nhà, nó sẽ phát ra âm thanh “bẹp bẹp”.
Mà nửa người trên của nó lại càng kinh dị hơn.
Bởi vì về cơ bản nó là một tập hợp hình cầu bằng cánh tay người có đường kính gần hai mét, cánh tay đến từ nhiều nguồn khác nhau, màu da và hình dạng cũng không giống nhau, trong đó còn có một cánh tay màu xanh lục vạm vỡ ngang ngửa tay máy nâng công nghiệp, trông có vẻ như đến từ các vật chủ khác nhau.
Hàng chục cánh tay vươn ra từ cả hai phía của khối cầu cầm nắm những thứ khác nhau, bao gồm một cây đèn dầu rất cũ đã hỏng, một thanh kiếm hơi gỉ sét, một khẩu súng kíp, một bộ đồ giam giữ tội phạm (còng tay còng chân)…
Thứ đáng chú ý nhất ở đây chính là, cánh tay to khỏe màu xanh lục kia đang cầm một chùm chìa khóa màu đen.
Bên dưới chùm chìa khóa kia có tổng cộng mười mấy chiếc chìa khóa.
Khi bước đi, sinh vật có hình dạng kỳ lạ này liên tục tạo ra những âm thanh leng keng hệt như tiếng chuông gió.
Đây là thứ bước ra từ studio của bộ phim Silent Hill đó hả?
Lý Ngang trốn bên trong dụng cụ tra tấn Iron Maiden đã sử dụng những sợi dây leo bắn ra từ đầu ngón tay để cố định cơ thể lại một cách chắc chắn, không để bản thân chạm vào những chiếc đinh trong dụng cụ tra tấn.
Những chiếc đinh bên trong dụng cụ tra tấn hé mở này sẽ không chủ động dài ra giống như dụng cụ tra tấn trước đó.
Thế nhưng chúng có cùng một điểm chung, đó là tất cả đầu đinh đều được bôi một loại bột khoáng nào đó…
Lý Ngang lặng lẽ giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng sờ lên bề mặt đinh cách một lớp áo Thận Long Hồng Liệp.
Sau khi tiếp xúc với làn da ở đầu ngón tay, vật thể dạng bột ở đầu đinh sẽ bắt đầu hấp thụ năng lượng với hiệu suất chậm.