Người hầu (3)
Hóa ra là như vậy.
Lý Ngang chợt hiểu ra, nếu như một dũng sĩ bình thường bị dịch chuyển tới đây, khi bị đinh đâm phải, năng lượng bên trong cơ thể hắn sẽ bị bột khoáng này chậm rãi hấp thụ.
Nếu như thực lực tương đối yếu, có khả năng hắn không thể thoát ra khỏi dụng cụ tra tấn, bị nhốt trong Iron Maiden cho đến chết – dụng cụ tra tấn dính máu hé mở trong căn phòng đã âm thầm chứng minh cho điều này.
Thế nhưng tại sao lại như vậy?
Mục đích của vòng sáng dịch chuyển là để gài bẫy những dũng sĩ, hay nói cách khác, toàn bộ thử thách của núi thánh chỉ là một lời nói dối…
Lý Ngang hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào sinh vật dị dạng kia.
Nó đang cầm cây đèn dầu, bước đi có vẻ vô định bên trong căn phòng.
Sau khi đi được một quãng, nó như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn lấy cây lau nhà cũ nát ở một cách tay xuống, chấm vào chất lỏng sền sệt dưới lòng bàn chân, chà lau những vết máu khô trên nền nhà.
Những vết máu trên sàn không biết đã tồn tại từ lúc nào, chúng bám chặt vào nền nhà, cây lau nhà cũ nát hoàn toàn không thể lau sạch được, thay vào đó càng lau lại càng bẩn.
Song dường như sinh vật dị dạng kia không hề nhận ra điều đó mà vẫn tiếp tục chà lau sàn nhà.
Sau khoảng ba phút, sinh vật dị dạng kia mới chậm rãi đặt cây lau nhà lên trên vai nó (tức là phía trên của khối cầu cánh tay) như thể phản ứng một cách trì trệ, sau đó mới đi về phía dụng cụ tra tấn Iron Maiden mà Lý Ngang đã thoát ra trước đó.
Nó đứng trước dụng cụ tra tấn, duỗi cánh tay ra, nhẹ nhàng sờ vào khe hở đã được hé mở, thế nhưng bên trong không hề có bất kỳ vết máu nào.
Bên trong khối cầu vang lên âm thanh trầm đục như đang tỏ vẻ “nghi ngờ”.
Sau khi khựng lại khoảng mấy giây, nó mới từ từ quay người lại, đi về phía cuối căn phòng.
Bên trong một dụng cụ tra tấn Iron Maiden khác, Lý Ngang đang quan sát cơ chế hoạt động của sinh vật dị dạng này chợt nheo mắt lại.
Tuy chỉ số IQ của con quái vật này không cao lắm, trông có vẻ cực kỳ vụng về và đần độn, thế nhưng có lẽ nó chính là nô bộc, hay nói cách khác là người hầu trong khu vực này, phụ trách dọn dẹp, bắt giữ tù nhân xuất hiện trong Iron Maiden, dùng còng tay và còng chân đưa những người bị giam giữ đến một địa điểm khác.
Thú vị.
Lý Ngang lặng lẽ lách mình ra khỏi dụng cụ tra tấn, bóng dáng ẩn nấp trong bóng tối của hắn thoắt cái bước lên bậc thang vô hình được tạo ra bởi Thang Mây Đứng, bay lơ lửng phía bên trên tất cả Iron Maiden.
Hắn dựa sát vào tường, theo sau sinh vật dị dạng kia ở một khoảng cách nhất định.
Lý Ngang muốn xem thử rốt cuộc sinh vật này sẽ có kiểu hành vi như thế nào.
Sinh vật dị dạng không hề hay biết phía sau mình xuất hiện thêm một kẻ rình mò, nó lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng, băng qua một hành lang tối đen, đến một căn phòng rộng rãi khác.
Trước mắt, toàn bộ tòa nhà nơi Lý Ngang đang ở trông giống như một tòa lâu đài cổ rộng lớn.
Chắc hẳn căn phòng mới mà sinh vật dị dạng đi đến chính là phòng ăn của tòa lâu đài cổ, ở giữa căn phòng được đặt một chiếc bàn ăn dài làm bằng gỗ.
Sinh vật dị dạng lấy ra một đống trái cây trông giống như những củ khoai tây từ chiếc tủ bên cạnh phòng ăn, sau khi rửa qua bằng ống nước không ngừng nhỏ giọt trên bức tường, nó quay trở lại bàn ăn, dùng thanh kiếm gỉ sét cắt trái cây rồi bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, nó thậm chí còn lau sạch thanh kiếm cũng như những chiếc đĩa mà nó đã sử dụng, sau đó lảo đảo đứng dậy tiếp tục đi đến căn phòng phủ đầy đất trồng một số loại cây tiếp theo để bắt đầu tưới nước và trồng trọt.
“…”
Lý Ngang nhìn chằm chằm vào con quái vật dị dạng đang di chuyển chậm chạp, khẽ cau mày, cuối cùng cũng không tiếp tục lẩn trốn nữa.
Hắn buông dây leo gắn trên trần nhà, rơi từ trên không rồi đáp xuống trước mặt con quái vật dị dạng đang tưới nước cho đất canh tác kia.
Khi đáp xuống đất, Lý Ngang đã bước lên những bậc thang vô hình được tạo ra từ kỹ năng Thang Mây Đứng trước đó để làm một bước đệm mà không phát ra âm thanh nào.
Thế nhưng sinh vật dị dạng đang tưới tiêu kia đột nhiên lùi lại nửa bước như thể nó có thể “nhìn thấy” Lý Ngang, khó nén được được sự kinh ngạc.
Sau khi sững sờ tại chỗ khoảng năm giây, nó mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, toàn thân run lên bần bật.
Nó lùi lại nửa bước, hoảng sợ dùng cánh tay màu xanh lục khỏe nhất cầm thanh kiếm gỉ sét lên rồi chém về phía Lý Ngang.
Tuy rằng cánh tay màu xanh lục của nó trông cực kỳ cường tráng, nhưng lực và kỹ năng vung kiếm lại chỉ có thể dùng hai chữ “vụng về” để hình dung.
Lý Ngang không né không tránh, thản nhiên vung giáo lên.