Lý Ngang cau mày, nhìn cái xác khô cúi thấp đầu, hoảng sợ khi thấy mình bị xây trong lớp bê tông, chân tay khô héo như củi.
-Bình tĩnh, ngươi cần phải bình tĩnh.
Lý Ngang tiện tay một cái tát [Toái vật tán xạ] cho thi thể hoàn hồn lại, khiến đối phương có chút lờ mờ:
-Nói cho ta biết tên, tuổi, nguyên nhân chết.
-Nguyên chân chết? Tôi, tôi chết rồi sao?
Con thây ma sững sờ trợn mắt há hốc mồm trong vài giây, cuối cùng trong đôi mắt nhân hậu của Lý Ngang bắt đầu lắp bắp giới thiệu thân thế của bản thân.
Hắn tên là Suibara Haruto, là giáo viên trường trung học Tỳ Mộc.
Hai mươi năm trước, hắn ta phát hiện ra vấn đề tài chính trong trường học có nội tình, một vị lãnh đạo nào đó của trường trung học Tỳ Mộc cùng với người thân của ông ta là một chủ thầu xây dựng, đã biển thủ một số tiền lớn.
Sau khi trải qua cuộc đấu tranh tâm lý gay gắt, cuối cùng Suibara Haruto đã chọn cách tiết lộ sự việc này ra.
Tuy nhiên, bức thư nặc danh mà hắn ta gửi cho toà báo đã bị chìm vào đáy biển, cuộc gọi báo cho lãnh đạo trường trung học Tỳ Mộc bằng điện thoại công cộng cũng không có gì tiếp sau,
Ngược lại, bị nhiều nhóm lợi ích với mạng lưới quan hệ rộng lớn, thông qua đủ mọi thủ đoạn đã tìm ra danh tính thực sự của người tố giác và trói hắn ta vào trường trung học Tỳ Mộc, nơi vẫn đang được sửa chữa, đánh đến hôn mê.
Suibara Haruto vốn cho rằng những người đó nhiều nhất cũng chỉ hung hăng dạy cho hắn ta một bài học thôi, nhưng không ngờ khi tỉnh dậy lần nữa, hắn ta lại đang ở trong bức tường bê tông cốt thép.
-Tôi đã chết rồi…Nhiều năm như vậy sao…
Suibara Haruto nhìn những tòa nhà hiện đại xung quanh mình, che kín đầu, gục xuống và nói:
-Bố, mẹ, Yumi, Rina ..."
Rõ ràng, khoảng cách hai mươi năm đối với người đàn ông này chỉ là một cái chớp mắt,
Nhưng đối với những người sống trong thế giới thực mà nói, hai thập kỷ này là những năm tháng đau khổ thực sự.
Có trời mới biết họ đã rơi bao nhiêu nước mắt, chịu bao nhiêu đau khổ vì Suibara Haruto “Người mất tích” này.
LÝ Ngang liếc nhìn vẻ mặt đau khổ và hối hận của hắn ta, giơ côn thép lên:
-Nhẫn nhịn một chút, tôi đang rất vội.
-…
Suibara nhìn Lý Ngang trên người đang mặc bộ đồ vũ trang, biểu cảm trên khuôn mặt khô quắt của hắn ta thay đổi nhiều lần, cuối cùng, hắn ta cúi đầu và lẩm bẩm một mình như thể đã chấp nhận số phận của mình,
-Đúng vậy, con quái vật như tôi bây giờ, thì còn mặt mũi nào để gặp họ nữa? Tốt hơn hết sớm thành Phật càng sớm càng tốt.
Trong văn hóa của Nhật Bản, thành Phật không có nghĩa là “thành Phật thành tổ”, mà nó có nghĩa là con người sau khi chết trút bỏ mọi xáo trộn trong cuộc sống, vãng sinh cực lạc.
-Ai nói muốn đưa ngươi thành Phật?
Lý Ngang có chút kỳ quái, hắn vừa quơ quơ côn thép, đào Suibara Haruto ra ngoài hết, vừa vội vàng nói:
-Thực sự ngươi cũng muốn báo thù, đúng không?
Báo thù những kẻ ác độc đã giết ngươi và khiến gia đình ngươi phải đau khổ.
-…
Suibara Haruto sững người một lúc, rồi ngập ngừng gật đầu.
-Tốt lắm.
Lý Ngang dùng côn thép gõ vào vai của đối phương, cảm giác như đánh phải một cục thép:
-Thân thể của ngươi bây giờ có thể chống lại đạn cỡ nhỏ, ẩn náu đi, báo thù mấy kẻ bình thường quả thực dễ như trở bàn tay,
Đợi đến khi hận thù được quét sạch, cho dù ngươi muốn kết thúc bản thân hay trốn trong bóng tối bảo vệ gia đình, cũng không liên quan gì đến tôi.
Suibara Haruto không nói nên lời và lắp bắp:
-Nhưng tôi trông như thế này...
-Phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại rất phát triển, tiêm một ít chất bảo quản axit hyaluronic vào trong cơ bắp và bôi một lớp thuốc màu lên da, ngươi không phải là người bình thường sao?
Lý Ngang vẫy tay ra hiệu Suibara Haruto rời đi:
-Oan có đầu nợ có chủ, có oán báo oán, có thù báo thù.
Mau cút đi, tôi đang rất vội.
Suibara Haruto do dự một lúc, không biết nên nói gì, liền xoay người rời đi,
Lý Ngang đứng tại chỗ, cất bình nhiên liệu và côn thép, lấy ra một khẩu súng phóng lựu đạn assault rifle, và hướng họng súng về phía sau xác khô.
[Mục tiêu nhiệm vụ: giải quyết bảy sự kiện siêu nhiên, hiện đã hoàn thành 6/7]
Mặc cho tiếng cảnh báo nhiệm vụ vang lên, Lý Ngang vẫn không hạ súng xuống, mà là lấy bộ đàm ra liên lạc với Dịch Y, đọc ám hiệu lên:
-Bên đó anh giải quyết sao rồi?
-Vẫn chưa.
Dịch Y trả lời có chút khó khăn:
-Tôi đã tìm cách trèo lên tường của tòa nhà, và bây giờ đang ở cùng với Hắc Sắc Mộc Mã,
Ở đây có rất nhiều bức tượng, phải nhìn thẳng vào chúng mới có thể ngăn chúng không tăng số lượng lên.
Hắn ta dừng lại, và nói với một nụ cười gượng gạo:
-Có vẻ như phải có người vây ở đây mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Ngang im lặng một lúc, sở dĩ hắn muốn liên lạc với Dịch Y, một là để hỏi thăm tình hình bên đó.
Hai là xác nhận lời cảnh báo nhiệm vụ vừa rồi là chính mình hoàn thành, không phải Hắc Sắc Mộc Mã hoàn thành,
Để phòng ngừa Suibara Haruto nói dối mình.
Sau khi xác nhận xong, bây giờ chỉ còn sự cố siêu nhiên cuối cùng bên Hắc Sắc Mộc Mã vẫn chưa được giải quyết,
Lý Ngang vừa muốn nói sẽ sớm tới đó, thì phát hiện cảnh vật xung quanh đột nhiên tối sầm lại, trời đất như bị một bóng đen dày đặc bao phủ lên,
Tiếng gió ban đầu gào thét bỗng nhiên tĩnh lặng xuống.
Trong trường trung học Tỳ Mộc, chỉ còn sự im lặng tuyệt đối, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của mình.
Mặt trời xuống núi rồi.