Thông thường, [cánh trảm đại bàng] tuyệt đối là một thần kỹ trong trận chiến tiêu hao, nhưng trong tình hình hiện tại không thể kiểm soát cơ thể của mình, Đông Phong Phá chỉ có thể sử dụng kỹ năng danh hiệu này để thoát khỏi rắc rối cho bản thân.
Chỉ thấy hắn ta lắc lư đầu lưỡi hết bên này sang bên kia, đầu lưỡi liếm đến đâu thì bọt thịt đó bỗng chốc hóa thành miếng cánh gà rán.
Màu, mùi, vị của da giòn đậm đà hơn nhiều so với cánh gà rán mua ở các tiệm gà rán, đủ khiến lũ trẻ hàng xóm khóc thét không biết bao nhiêu lần nếu không xem xét kỹ nguồn gốc xuất xứ của cánh gà.
Dưới ánh mắt của mấy người chơi, Đông Phong Phá đang bị che kín hai mắt và sớm đã ăn quá no, cố chống lại cơn nôn mửa, nhai cánh gà một cách gian nan và đau khổ, nhổ xương gà ra, rồi ăn tiếp một miếng cánh gà mới...
Thời gian dài như vậy mấy người Lý Ngang không vội ra tay cứu giúp, Đông Phong Phá đã dựa vào phương pháp ăn uống điên cuồng này để không bị ngạt thở mà chết.
Nhìn nước da màu xanh xám, đôi môi run rẩy và biểu cảm tê tái của hắn ta.
Có trời mới biết, hắn đã ăn bao nhiêu cái cánh gà.
Những lúc bình thường, dù hai mắt bị bịt kín, Đông Phong Phá vẫn có thể nhanh chóng cảm giác có người đang đến gần.
Nhưng vừa rồi hắn dùng quá nhiều kỹ năng danh hiệu [cánh trảm đại bàng], ăn đầy cả một bụng cánh gà,
Tiêu hao quá nhiều giá trị lý trí, bộ não bị xáo trộn đến mức hắn ta chỉ có thể há miệng ra nhai một cách máy móc, trông rất yếu ớt, đáng thương và bất lực.
-Oẹ
Có vẻ như không ăn được nữa, Đông Phong Phá đột ngột nôn ra. Ngũ quan của hắn nhăn lại vào nhau, hai hàng nước mắt trong veo chảy dài trên má, bi thương đến khó thở nhưng vẫn phải tiếp tục nhai cánh gà.
Lý Ngang lắc đầu, cất cây thương xương tam giác xát về phía trước, giơ hai cánh tay bằng đá đập về phía eo con quái vật.
Hắn sợ làm bị thương Đông Phong Phá bị mắc kẹt trong đó, vì vậy không sử dụng nhiều lực, mà dùng năng lượng gợn sóng tập hợp lên cánh tay đá.
Bành
Cánh tay bằng đá thứ nhất đánh vào eo không nghiêng lệch, năng lượng gợn sóng cộng với kỹ năng danh hiệu [Máy cắt], trực tiếp ăn mòn một phần lớn cơ thể con quái vật, làm lộ ra quả thận giấu trong đó.
Không đợi con quái vật lành lại, cánh tay thứ hai lại đập xuống, đập thẳng vào quả thận đang giỏ nước chuẩn xác không chút sai lệch và trực tiếp đập bẹp nó.
Âm cảnh báo của hệ thông vang lên, Lý Ngang không quan tâm, hai tay vung hai cánh tay bằng đá lên, vung ra tàn ảnh,
Giống như một đầu bếp đập thịt lợn, đập đi đập lại trên cơ thể con quái vật, làm tan chảy hết miếng này đến miếng khác.
Con quái vật toàn thân run rẩy như thể bị sét đánh, không cách nào động đậy,
Điều tồi tệ hơn chính là mấy người chơi khác cũng đều nhao nhao hành động, hướng vào nó tung ra các kỹ năng khác nhau.
Trong một số tiểu thuyết kiếm hiệp, khi các nhân vật bên chính phái bị nhân vật phản diện đánh, họ sẽ luôn miệng hét lên rằng:
-Tà ma ngoại đạo, lấy đông đánh ít thì gọi gì là hảo hán, có bản lĩnh thì đơn độc đấu với ta.
Mà khi những nhân vật bên chính phái vây nhân vật phản diện, thì họ sẽ hô lên:
-Các vị nghĩa sĩ, đối phó với loại tà ma ngoại đạo này không cần giảng đạo nghĩa giang hồ, tất cả chúng ta cùng kề vai sát cánh.
Dưới sự sàng lọc và tôi luyện của trò chơi giết chóc, tiết tháo và giới hạn thấp hơn của người chơi gần như không tồn tại, trình độ viễn siêu vượt xa những nhân vật kiếm hiệp,
Không cần phải kéo bất kỳ lý do đường đường chính chính nào, trực tiếp chiến đấu mà không cần giải thích, thủ đoạn ngày càng càng nham hiểm, quỷ quyệt, xấu xa và hung ác hơn.
Rất nhanh, toàn bộ cơ thể con quái vật sụp đổ xuống, Đông Phong Phá như cởi khỏi cái áo khoác nặng, thoát khỏi xiềng xích và ngã ngồi xuống bể chứa nước.
Thợ Đá đưa tay ra và kéo Đông Phong Phá lên khỏi bể chứa.
Lý Ngang cũng rút ra cây giáo nhọn hình tam giác bằng xương đã được cải tạo, vẩy ngọn giáo một cái, hắn ta vớt quả thận bị bẹp, và những bọt thịt co rúm lại thành một đống, dính đầy những miếng thảm nhỏ ra khỏi bể nước.
[Cơ thể dị thường đã được giải quyết, còn lại một bộ phận dị thường]
Âm thanh cảnh báo của hệ thống khoan thai đến chậm, Lý Ngang đã kích hoạt mắt mèo, ngọn giáo nhọn hình tam giác bằng xương lắc nhẹ trong bể chứa.
Sau khi quét kỹ bể chứa và chắc chắn không còn gì sót lại dưới đáy bể, rồi gật đầu với các đồng đội khác.
Một nhóm người nhảy ra khỏi bể chứa tầng hai, rời khỏi thủy lao. Thợ Đá đặt Đông Phong Phá vẻ mặt đang có chút mơ hồ nằm trên mặt đất, tìm kiếm hơi thở và dùng ánh đèn đung đưa soi vào mắt.
Đang lúc Thợ Đá do dự nhiều lần và cuối cùng cũng hô hấp nhân tạo cho Đông Phong Phá người đầy mùi nước tiểu xong, hắn cuối cùng cũng tỉnh dậy, mở mắt và chết lặng ngây ngô nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Giống như một con rối bị hỏng.
Trong chốc lát, Đông Phong Phá đột nhiên từ dưới đất ngồi dậy, một tay chống đất, một tay bịt chặt miệng, nôn thốc nôn tháo ra.
Những người khác vô cùng hiểu ý lặng lẽ lùi về phía sau, chỉ có Lý Ngang bình tĩnh đứng tại chỗ, hờ hững kiểm tra bãi nôn của Đông Phong Phá trên gạch men, phân biệt xem rốt cuộc hắn vừa ăn loại thức ăn gì.
Thật lâu sau, Đông Phong Phá đã trở lại bình thường, hắn ta miễn cưỡng đứng dậy khỏi mặt đất, đầu tóc rối bù, tay chân run rẩy, sắc mặt thảm hại như tờ giấy trắng.
-Các cậu
Đông Phong Phá khàn giọng, run rẩy nói:
-Cuối cùng cũng tới rồi.
-Chúng tôi đã lục soát hầu hết cả dinh thự, đều không thấy cậu.
Thợ Đá xấu hổ gật đầu, và hỏi:
-Cậu có sao không?
-Không sao.
Đông Phong Phá cúi đầu quét mắt nhìn chính mình, ngoại trừ quần áo rách nát, làn da hơi có chút sưng đỏ, cơ thể cũng không tổn hại mấy.