Về sau, Lý Ngang thậm chí còn nghĩ đến con số nào đọc thuộc lòng, báo lung tung một trận, bởi vì mặt ngoài hắn không chút thay đổi, tốc độ nói cực nhanh lại thái độ thong dong tự tin, chấn nhiếp và thuyết phục tất cả mọi người ngoại trừ Vương Tùng San ra.
(Kỳ thật chính Mình Lý Ngang đọc đến mấy trăm số Pi, tùy tiện bên trong cắt xuống một đoạn, đảo ngược trật tự một chút là có thể sử dụng làm mật khẩu tài khoản, phi thường thuận tiện)
-Yêu cầu học sinh mở sách giáo khoa.
Đường Hàm Dịch bắt đầu giảng bài, Hai mắt Lý Ngang trợn tròn, một tay cằm vẫn duy trì tư thế chăm chú lắng nghe, tay kia thì vươn xuống dưới bàn học, lấy mấy tờ giấy A4 bắt đầu một tay gấp các loại động vật giấy.
Trước kia nhàn rỗi nhàm chán, Lý Ngang thường một tay chơi các trò chơi như khối rubik, ném dao cắt giấy, chuyển bút, đảo cắt bài, rèn luyện mức độ linh hoạt của hai tay.
Nếu không phải vì sợ quá đẹp trai bị người ta chụp ảnh để lại sơ hở, có lẽ trước kia Lý Ngang đã đi làm ảo thuật gia đường phố để kiếm tiền trang trải gia đình.
-Cô Đường thoạt nhìn khí sắc rất kém, giống như một số giảng viên và nhân viên có mùi vị Đặc Sự Cục khác vậy.
Trong lòng Lý Ngang thầm nghĩ:
-Bất quá còn có thể đến lớp bình thường, chứng tỏ tình huống còn chưa phải đặc biệt ác liệt.
Trên diễn đàn vẫn giống như trước kia, không có tin tức gì đặc biệt trọng đại, ngược lại có một số bài viết nói về nội dung liên quan đến đường Tiền Hoa ở Ân thị, nhưng ngữ ngữ không rõ, cơ bản không tiết lộ ra tình báo gì.
Hiện tại cũng không thể so với trước kia, lực giám sát gần đường Tiền Hoa mạnh hơn bao giờ hết, Lý Ngang căn bản không dám tiếp cận bên kia, vạn nhất kích phát nhiệm vụ gì thì không xong.
Hắn an tâm lăn lộn qua ngày học, tan học về nhà, gần đây mẹ Vương Tùng San kiên trì lái xe đưa Đón Vương Tùng San đi học (có thể là biết tin tức gì, xuất phát từ lo lắng an toàn), Lý Ngang chỉ có thể một mình đạp xe về nhà.
Kỳ thật để cho Lý Ngang và Vương Tùng San cùng nhau đạp xe về nhà, so với mẹ Vương tự mình lái xe đưa đón an toàn hơn nhiều
Đây cũng là chuyện không có biện pháp, trong hoàn cảnh trò Chơi giết chóc từng bước triển khai, không có chỗ nào tuyệt đối an toàn.
Cho dù cả nhà dọn ra khỏi Ân thị thì cũng vẫn sẽ có khả năng bị cuốn vào sự kiện linh dị---ngược lại có thể tới gần phạm vi che chở của Cục Đặc Sự.
Người bình thường ở trước mặt sự kiện linh dị là quá mức bất lực...
Đương nhiên, người chơi ăn bữa nay lo bữa mai cũng không tốt đến đâu.
Lý Ngang đạp xe về nhà, tùy ý tán gẫu vài câu với Vương Tùng San trên WeChat (chủ yếu là để xác nhận cô ấy bình an về đến nhà), sau khi kết thúc liên lạc, thả Sài đại tiểu thư ra.
Sài đại tiểu thư nhảy ra khỏi thân thể Lý Ngang, giống như thường ngày nhảy vào sô pha chơi điện thoại di động, một bên ôm điện thoại di động xem tiểu thuyết nữ tần, một bên dùng thanh âm không thể kiểm tra, lẩm bẩm cái gì đó
-Chậc chậc chậc, chua chết đi được...
Cũng không biết đang ám chỉ cái gì.
Hòa thượng Lý Ngang sờ đầu không hiểu gì, cũng không để ý tới cô, ngồi ở trước bàn máy tính, nhìn lịch ở góc dưới bên phải màn hình ngẩn người.
-Tết Trung thu sắp đến rồi...có muốn về xem không?
Kể từ khi ra khỏi trại trẻ mồ côi, Lý Ngang chưa trở về lần nào,
Dù sao tính cách của hắn cũng không lấy lòng, bằng hữu rất ít, quan hệ cùng mọi người trong cô nhi viện đều chưa nói tới tốt xấu thế nào.
Cho dù là cùng viện trưởng, cũng chỉ là duy trì trình độ ngày lễ tết gửi một tin nhắn chúc phúc tìm được từ trên mạng.
-Quên đi, ngày mai nói sau.
Lý Ngang ngồi ở trước bàn máy tính trong phòng ngủ gãi gãi đầu, không nghĩ đến vấn đề này nữa, quay đầu lại nói:
-Đúng rồi Sài Sài, đợi đến khi trang bị mới hoàn thành xong, chúng ta lại ra ngoài tìm kiếm âm khí cho [Cờ dẫn hồn] đi.
-Ừm--
Sài đại tiểu thư nằm ngang giữa võng tiếp tục chơi điện thoại di động, chỉ lười biếng ừ một tiếng, duỗi chân chà xát một chân khác, bộ dáng cực kỳ lười biếng, nhìn qua không khác gì cá ướp muối.
Bởi vì Sài đại tiểu thư không cần ngủ, cũng không cần lo lắng dùng mắt quá độ, cô có thể nguyên đêm đều chơi điện thoại di động và máy tính bảng,
Chỉ là cái két sắt căn bản không ngăn cản được cô, Lý Ngang quản giáo vô phương, cũng chỉ có thể để cô tiếp tục cá ướp muối.
Sài đại tiểu thư thuộc Si mị, dù sao cũng không thể thông qua phương thức rèn luyện thông thường tăng cường thực lực.
Tân vận hoặc là bất hạnh, Lý Ngang cũng không có mở ra hoặc đã tiếp xúc với pháp môn mà Si mị tu hành, lúc này mới có thể làm cho Sài đại tiểu thư có lý do để bảo trì trạng thái cá muối.
Ngày hôm qua trở về thời gian rảnh rỗi, Sài đại tiểu thư còn lấy lý do:
-Tuy rằng tôi không có hình thể, nhưng tổ ấm an ổn càng có lợi cho việc tu dưỡng tinh thần của tôi.
Quấn lấy Lý Ngang, bảo hắn phát huy sở trường origami của mình, gấp cho cô một chiếc võng giấy có chăn.
Lý Ngang đem võng giấy được chế tác tinh xảo, đốt cho Sài đại tiểu thư, sau đó Sài Sài liền quang minh chính đại chen vào phòng ngủ của Lý Ngang.
Lý do là “Thuận tiện cho việc bản tiểu thư bảo vệ ngươi”
Chậc chậc, tin mới lạ.
Sài đại tiểu thư chọn vị trí võng, thật trùng hợp ngay phía trên đầu giường Lý Ngang, đêm qua hắn vừa mở hai mắt ra, liền có thể nhìn thấy Sài đại tiểu thư tóc tai bù xù, đang để tóc lộ ra bên ngoài võng, cúi đầu nhìn mình.
Nửa khuôn mặt của cô bị màn hình điện thoại di động che khuất một nửa, nửa còn lại thì mặc cho ánh đèn lạnh lẽo trên màn hình điện thoại chiếu sáng, khóe miệng nhếch lên cao, vô thanh vô tức nở nụ cười quái dị.