Đùng!
Cái gáy của Tế Tửu bị thương nặng, hai mắt tối sầm, kiếm mảnh đinh sắt trong tay suýt nữa đã rơi xuống.
Hắn cũng muốn đánh lại, nhưng Sài Đại tiểu thư đã túm lấy cổ của hắn hung hăng dùng sức, đánh vào mặt hắn hết cú đấm này đến cú đấm khác, đánh gãy sống mũi và răng cửa của hắn, khiến cho mặt mày của hắn đầy máu tươi, chật vật vô cùng.
Lý Ngang cũng xòe một tay ra bám vào khe rãnh bên dưới mép sân thượng, tay kia thì rút súng ngắm Barrett ra, cách một cự ly, nhắm vào huyệt Thái dương của Tế Tửu rồi bóp bò.
Cự ly gần như thế, đừng nói là con người, cho dù là một tấm thép đồng chất cũng có thể đục lỗ dễ dàng.
Phanh.
Tiếng súng trầm đục vang lên trên trời cao, nhưng không hề rơi vào trong tai những người đi đường bên dưới.
Lvd mượn tạm kính viễn vọng ba ống nhìn thấy cảnh tượng bên dưới sân thượng thì ngạc nhiên phát hiện ra bên cạnh huyệt Thái dương của Tế Tửu có tờ giấy vàng trông giống một lá bùa đang trôi nổi.
Tờ giấy vàng kia mỏng nhẹ mềm mại, kéo nhẹ một cái là có thể xé rách.
Vậy mà nó lại nghiêng qua che chắn ở trước viên đạn cỡ lớn, mặc cho viên đạn xoay tròn tiến lên như thế nào thì từ đầu đến cuối nó vẫn không hề nhúc nhích, chậm rãi bao lấy viên đạn đang mạnh mẽ xông lên, tự động thiêu đốt, hóa thành tro tàn và tan vào gió đêm.
Lá bùa này là do cấp cao của Hoa Quỳnh giao cho Tế Tửu trước khi hắn chấp hành nhiệm vụ, có tổng cộng năm cái, vô cùng quý giá.
Hiệu quả của nó là có thể giúp người ta ngăn cản năm lần tấn công uy hiếp đến tính mạng (sức tấn công không thể quá mạnh, phạm vi cũng không quá rộng).
Vốn năm cái bùa này phải là át chủ bài của Tế Tửu ở thời điểm cuối cùng, không ngờ vậy mà lại tiêu tốn mất một phần năm trong trường hợp này.
Tế Tửu hẳn là cảm thấy rất tức giận, hắn là thành viên cấp cao của tổ chức Hoa Quỳnh, có được các loại đạo cụ mạnh mẽ, hoàn toàn không có lý do gì để bị tổ hợp kẻ địch chẳng hiểu ra sao này ép đến đường cùng.
Bằng bằng.
Đôi mắt Lý Ngang lạnh như khối băng, hoàn toàn không bị lá bùa quấy nhiễu, tiếp tục bám lấy mép sân thượng, không ngừng bóp cò súng về phía cổ của Tế Tửu.
Lý Ngang cũng nhìn ra, chỉ e là lá bùa kia có năng lực che chở cho người sử dụng khỏi sát thương, có điều những loại đạo cụ mạnh mẽ thế này bình thường đều có phương pháp hạn chế rất khoa trương, chắc chắn không thể duy trì trong thời gian dài.
Chỉ cần tấn công không ngừng là được.
Hai phát đạn cỡ lớn một trước một sau bay về hướng cổ của Tế Tửu, đều bị lá bùa vàng cản lại, nhưng Tế Tửu hoàn toàn không vui vẻ một chút nào.
Thời gian ba giây của [Sắc Lệnh Tinh Lọc] đã chấm dứt, tác dụng phụ bùng nổ trong nháy mắt, vết thương trên vai trái vốn đã chữa khỏi trước đó (bị mũi tên của Liễu Vô Đái xuyên qua), cảm giác khó thở của [Nịch Ách Ám Sát Thuật], còn có sát thương linh năng cộng thêm, tất cả đều bị trả về.
Phập!
Vai trái của Tế Tửu bị xé ra một lỗ thủng thật lớn, trong miệng phun ra máu tươi hỗn loạn như dòng suối phun, sống lưng cong lại như một con tôm, co rúm thành một khối.
Nhưng ngón tay của hắn đã đặt trên nút của một thiết bị giống như điều khiển từ xa.
Nếu không thể trốn thoát, vậy thì cùng chết đi. Ít nhất Chấp Tước có thể sống sót, vẫn còn hy vọng hoàn thành lời tiên đoán.
Trong nháy mắt, khi Sài đại tiểu thư nhìn thấy đối phương lấy thiết bị điều khiển ra, một tay vẫn túm chặt cổ Tế Tửu, tay kia nhanh chóng bóp chặt cổ tay phải đang cầm thiết bị điều khiển của đối phương, dùng hết sức lực phát huy tác dụng hoá đá với ý định làm đông cứng bàn tay của Tế Tửu.
Hành động của Lý Ngang cũng không hề chậm chạp chút nào, hắn trực tiếp thay đổi nòng súng Barrett, nhắm chuẩn vào cánh tay phải đang bị hoá đá trong yên lặng của Tế Tửu, ngay lập tức bóp cò, bắn bay toàn bộ cánh tay phải của hắn ta, lá bùa màu vàng sẽ chỉ tự khởi động chức năng phòng thủ khi bị tấn công uy hiếp tính mạng.
Phản ứng của Lý Ngang và Sài đại tiểu thư không tính là chậm, bởi vì theo như quy tắc đặt ra đối với trận chiến bên trong trò chơi, người chơi muốn lấy vật phẩm từ bên trong cột ba lô ra ngoài, chỉ cần suy nghĩ một cái là được, căn bản không có thời gian đề phòng.
Cánh tay đang bay lượn trên không trung của Tế Tửu kia, đã kịp nhấn xuống nút màu đỏ trên thiết bị điều khiển.
Vì để đảm bảo có thể giết chết kẻ thù ngay lần gặp đầu tiên, lúc trước hắn ta đã vứt cái ba lô đựng vật phẩm có sức lực khủng khiếp kia ra bên ngoài.
Coi như trên người Tế Tửu có lá bùa bảo vệ, thì cũng không thể giúp cho hắn ta sống sót ở khoàng cách gần như vậy.
Có điều, việc bị gãy mất một cánh tay đối với Tế Tửu cũng không quá quan trọng, ngay lập tức hắn ta nghe được tiếng động vang lên từ phía sau, quay lại thì nhìn thấy vẻ mặt đầy vẻ hoảng sợ của Lý Ngang.
Nhưng, không có tiếng nổ lớn nào cả, không có sóng xung kích nghiền nát tất cả, càng không có thế giới ánh sáng và nhiệt độ muối tiêu bao phủ.
Chỉ có một câu nhắc nhở lạnh lẽo vô tình của hệ thống vang lên:
{người chơi “Ban Trác” đã bị người chơi “Vô Đãi” giết chết}
“Đây là, đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tế Tửu rơi vào một luồng suy nghĩ rối rắm.
Hắn ta biết rõ người chơi {Ban Trác} kia là đồng đội của John Joyce, tên là Martin. Lúc Tế Tửu còn là tù binh của Martin đã lấy được không ít tin tình báo từ chỗ đó.
Giờ này phút này, Martin đã hoàn toàn mất đi năng lực hành động, phải ở cùng một chỗ với Chấp Tước, sản xuất trong lĩnh vực muối tiêu, làm sao có thể không hiểu thấu cái chết chứ? Hơn nữa, còn không phải chết trong tay Chấp Tước hay sao?