Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 402 - Chương 402: Ngụy Trang

Chương 402: Ngụy trang Chương 402: Ngụy trang

Không bất ngờ chút nào khi Chấp Tước xuất hiện ở vị trí vừa rồi của Tế Tửu và bị thanh nga giáp túm chặt cái cổ.

Chính xác mà nói, lúc này Chấp Tước còn không có cái bộ phận gọi là “cổ”.

Thân thể của hắn ta khiếm khuyết không đầy đủ, khuôn mặt chỉ còn có một nửa, còn đúng một con mắt, lồng ngực thì bị xé toạc đến nát bươm, có thể nhìn thấy cả quả tim đang đập một cách yếu ớt bên trong nó.

Các khớp xương ở chân tay đều bị đứt gãy hết, cánh tay trái và đùi phải không cánh mà bay, tay trái chỉ còn lại có ba ngón tay, mấy cái xương đùi phải thì vẫn lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy giống như một con rối bị xé rách thành từng mảnh vậy.

Cái cổ của Tế Tửu cũng bị nổ nát bét, từ chỗ cằm dọc xuống một lớp da và cơ bắp, bây giờ bị Sài đại tiểu thư nắm trong tay.

Thay người rồi sao?

Lý Ngang nhướn mày, quay đầu nhìn về phía toà nhà cao tầng kia, ở nơi đó đã không còn quả cầu kỹ thuật nữa rồi.

Trên sân thượng, Liễu Vô Nhàn sử dụng ống nhòm số 3 lập tức nhận thấy được sự thay đổi của hơi thở.

Hơi thở của Tế Tửu xuất hiện ở sát mép sân thượng trên toà nhà cao tầng, hơi xoay người, lập tức từ trên đài rơi xuống, kiểu rơi tự do khiến cho người đi đường được một phen hoảng hốt phải hét lên.

-Rầm.

Tế Tửu trông tàn tạ kinh khủng, hắn ta rơi xuống nền đất xi măng mà cứ như rơi vào trong ao nước bình thường vậy, hơi thở của hắn ta cũng biến mất ở cùng một chỗ luôn, không thấy tăm hơi gì cả.

-Khụ khụ khụ.

Chấp Tước đang bị túm chặt cổ họng muốn cười to lên, nhưng mà thân thể không đầy đủ cơ bản không cho phép hắn ta có thể làm như vậy. Còn chưa kịp cười ra tiếng đã bắt đầu ho khan kịch liệt, còn nôn ra một ngụm máu đen.

Con rối mặc áo giáp màu đỏ trắng vẫn luôn túm chặt cổ họng của Chấp Tước, không chút do dự sử dụng năng lực đóng băng, đóng băng toàn bộ mặt ngoài thân thể của Chấp Tước.

Lý Ngang lạnh lùng nhìn nó một cái nhưng không nói gì, xoay người đi lên sân thượng, Thanh Nga Giáp cũng kéo theo Chấp Tước không ra hình người vững vàng đáp xuống trên sân thượng.

Liễu Vô Nhàn nhìn Lý Ngang một chút, sau đó lặng lẽ lắc đầu.

Cũng không biết Tế Tửu dùng thiết bị năng lực gì, mà làm cho ong lính trinh sát mất dấu hơi thở của hắn ta, có lẽ phải đợi hắn ta xuất hiện lần nữa mới có thể tóm gọn được.

Liễu Vô Nhàn im lặng, thuận tay rút ra một mũi tên bằng gỗ, bắn về phía Chấp Tước.

Mũi tên bằng gỗ nổ tung giữa không trung thành vô số những mảnh vỡ, bao quanh Chấp Tước trong hình dạng hàng trăm mảnh gỗ. Đó là kỹ năng mũi tên lao tù mà cô ấy đã sử dụng lúc trước.

-Anh và đồng đội của anh.

Liễu Vô Nhàn nhìn Chấp Tước chia năm xẻ bảy trong lao tù, lạnh lùng nói:

-Đổi vị trí.

-Đúng vậy.

Chấp Tước ho khan nói:

-Tôi đã chuẩn bị sẵn một vài trang bị bảo vệ tính mạng ở đó, bây giờ anh ta cũng đã chạy được xa lắm rồi, mấy người, khụ khụ, đuổi theo không kịp đâu.

Thật ra, mối quan hệ giữa hắn ta và Tế Tửu không thân thiết cho lắm, dù là lúc ở Hoa Quỳnh thì cũng chỉ là xa giao mà thôi.

Hắn ta đồng ý tráo đổi vị trí cho đối phương, là bởi vì vết thương trên người hắn ta rất nghiêm trọng, cho dù là dược thuỷ vi hình sinh mệnh cũng không thể nào cứu chữa nổi.

Dù không ai quan tâm đến hắn ta thì hắn ta cũng sẽ chết trong vòng mấy phút nữa, bởi vì các bộ phận trong người không còn nguyên vẹn nữa.

Ở bên ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá, từ những ngày đầu trở thành người chơi, Chấp Tước đã hiểu rõ quy luật này.

Huống chi, hắn ta chết đi cũng không phải không có chút ý nghĩa nào. Tế Tửu có thể thay thế hắn ta tiếp tục hoàn thành nốt những sứ mệnh chưa xong.

-Khụ khụ, chúng ta làm giao dịch đi.

Chấp Tước ngửa mặt chỉ lên trời, bởi vì không có cổ nên hắn ta không thể nghiêng đầu, chỉ có thể ngẩn người nhìn màn đêm tĩnh lặng và ánh trăng tròn trịa, nói:

-Cô tên là Vô Nhàn đúng không?

Người thừa kế đời sau của Liễu gia, Liễu Vô Nhàn.

Khục, cha của cô là Liễu Khắc Kiệm, mất tích trong đêm nay đúng không? Ở cùng một chỗ với những người bị bệnh truyền nhiễm ở Hoa Quỳnh, biến mất ở căn cứ bên trong Cục Đặc Sự.

Mặt Liễu Vô Nhàn lạnh nhạt, cây cung ngắn trong tay nằm lẻ loi trên mặt đất, hít thở mạnh hơn cả Chấp Tước:

-Anh không phải là người ở Cục Đặc Sự.

Từ sau khi Liễu gia đầu quân cho Cục Đặc Sự, cô thường xuyên ra vào từng cái căn cứ, tuỳ lúc còn có thể hợp tác với lực lượng cơ động đặc nhiệm làm một vài nhiệm vụ.

Ít nhất đại đa số những thành viên của lực lượng cơ động đặc nhiệm Ân Thị cô đều quen biết.

Vừa nãy, Liễu Vô Nhàn đã dùng ống nhòm số 3 xác nhận thân phận đối phương, sau đó mới dám tiến hành ám sát. Nếu không cẩn thận lại tấn công nhầm thành viên của lực lượng cơ động đặc nhiệm, khi đó thì chính là cõng rắn cắn gà nhà.

-Đương nhiên không phải.

Chấp Tước phun ra một ngụm máu, gắng sức nói:

-Có điều tôi biết, cha cô bị đưa đi khi nào, một mình một phòng giam, trên giá sách có để Lư Toa Sám Hối Lục, Mạnh Đức tư cưu Luận Pháp Tinh Thần, trên tủ đầu giường của ông ấy để miếng ngọc mẹ cô đưa cho ông ấy, bữa tối cuối cùng của ông ấy là món thịt bò kho tương hàm lượng dinh dưỡng cao.

Tôi nói, có đúng không…

Liễu Vô Nhàn không hề nhận ra bản thân đang từ từ siết chặt cây cung ngắn trong tay. Lúc trước khi cô thi hành nhiệm vụ, đã cố ý đặt máy theo dõi bên trong Cục Đặc Sự, những chi tiết trong đó không khác gì những lời mà Chấp Tước vừa nói.

-Khụ khụ.

Chấp Tước ho khan dữ dội, mặc dù một con mắt còn sót lại của hắn ta bị che kín bởi máu, cơ bản là không nhìn thấy bất kỳ sự vật gì ở bên ngoài, nhưng dường như hắn ta lại có thể thấy rất rõ biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bé của Liễu Vô Nhàn.

Bình Luận (0)
Comment