*Hạn Bạt (Nữ Bạt): một trong Thập Đại Ma Thần tàn ác thời thượng cổ, là nữ thần hạn hán trong Thần Thoại Trung Hoa.
Nói đúng ra, đó cũng không phải tiếng nói chuyện thực sự tồn tại, mà là âm thanh trực tiếp vang lên trong đầu Lý Ngang.
Âm thanh ấy tựa như ảo mộng, lúc có lúc không chập chờn bất định, giai điệu chập chạm mà kỳ dị, giống như sấm chớp không ngừng nơi xa xôi, lại giống như tiếng nói mê man mơ hồ không rõ.
Đầu óc Lý Ngang lập tức bị âm thanh này lấp đầy, những tạp niệm khác như đã bị ném vào trong bồn cầu tự hoại mà nhanh chóng tiêu tan.
"Đạp, đạp, đạp" (tiếng bước chân)
Trong bóng tối đen kịt, tiếng bước chân chầm chậm đến gần.
Hơi nóng hừng hực hóa thành thực chất, xông thẳng vào mặt, nhiệt độ bỗng dâng cao, tùy ý bóp méo không khí xung quanh.
Cát mịn trên nền đất dưới chân Lý Ngang trong phút chốc khô cạn nứt ra, thậm chí còn xuất hiện tinh thể hóa đặc thù.
Ngay cả làn da hắn, cũng vì nhiệt độ đột nhiên tăng lên mà khô héo, nứt nẻ.
Trên mu bàn tay trái hắn có ấn ký thần minh, chậm rãi tỏa ra từng luồng hơi lạnh, làm dịu làn da đã bị hơi nhiệt hun cháy. Đế Lưu Tương vẫn còn duy trì bên trong, cũng đang không ngừng chữa trị thương thế của Lý Ngang.
*Đế Lưu Tương: tên một loại đá dược giúp trị bệnh.
Sợ hãi.
Bắt nguồn từ bản năng sinh tồn, cảm giác sợ hãi lạnh lẽo bao trùm cả người Lý Ngang, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều đang bị chèn ép dưới cảm giác uy hiếp, điên cuồng rít gào kêu thét, thúc giục bản thân chạy khỏi nơi này.
Nhưng hai chân hắn, lại giống như một loại cây cối ăn sâu bám rễ, chẳng thể nhúc nhích. Kể cả đồng thời toàn bộ thân hình, vững chắc ghim tại chỗ.
Lý Ngang có thể nhìn thấy, sương mù nơi cửa lớn, trong rãnh biển được bao phủ bởi ánh trăng.
Mấy tên người chơi đồng bạn đang đứng vững kia, giống như đã cảm nhận được điều gì, theo bản năng nhìn về phía vị trí Lý Ngang.
Xuyên qua màn sương mù nơi cửa lớn, bọn hắn nhìn ra xa, động tác bỗng nhiên ngừng lại.
Tựa như phải chịu sét đánh vô hình, họ ngay cả giãy dụa cũng không kịp mà lập tức ngã trên mặt đất – Cho dù là Sài đại tiểu thư ký túc trong Thanh Nga Giáp cũng bị như vậy.
Cả người Lý Ngang cứng ngắc không thể động đậy, dốc hết toàn lực nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà dáng hình ở trong bóng tối kia, có một loại “Cảm giác tồn tại" cực kỳ mãnh liệt.
Cách mí mắt, cũng có thể dùng hình ảnh của bản thân, dựa vào hình thức “Déjà Vu”, chiếu thẳng vào trong võng mạc Lý Ngang.
Lý Ngang "trông thấy" dáng hình của đối phương.
Đó là một bé gái với vóc người thấp bé.
Nàng có màu da đỏ như ngọn lửa, cùng với cánh mỏng lụa mỏng màu xanh phiêu dật khoác trên người, tạo nên đối lập rõ ràng.
Mái tóc đen dài đến eo, cuối mỗi lọn tóc và cùng khắp nơi trên cánh tay và mắt cá chân, đều thiêu đốt lên ngọn lửa cháy hừng hực.
Trong đôi mắt nàng không hề có tròng trắng, tròng mắt đen láy như bóng đêm được điểm xuyết bởi vô số hào quang lấp lánh, tựa như bầu trời sao mênh mông lại sâu thẳm.
Mà khóe môi nàng thì hơi nhếch lên, như là nụ cười tràn đầy hồn nhiên xán lạn, lại giống như trào phúng mỉa mai mà nở nụ cười coi khinh.
Đạp!
Đối phương lại phong đạm vân khinh* bước thêm một bước, cả vùng không gian chìm trong cát mịn trên nền đất, đều bị bao phủ bởi sự xâm nhập của hơi nóng khắp nơi, hóa thành tinh thể vuông vức như gương.
*Phong đạm vân khinh: thờ ơ, bình thản.
Chỉ có phần dưới chân Lý Ngang, vẫn còn giữ nguyên hình dạng cát mịn.
- Ngươi, rất không tồi.
Đối phương không hề mở miệng nói chuyện, âm thanh lại truyền vào trong đầu Lý Ngang:
- Từ ngàn năm nay, ngươi là nhân loại đầu tiên mở ra cánh cửa này.
Lý Ngang chịu đựng luồng khí thế áp bức cực lớn đến nỗi gần như nghiền vỡ xương cốt, miễn cưỡng hé miệng, từ trong kẽ răng phun ra một chữ:
- ... Bạt?
« Sơn Hải kinh »: Có người áo xanh, tên là Hoàng Đế Nữ Bạt. Xi Vưu nổi dậy đấu chiến với Hoàng Đế, Hoàng Đế hạ lệnh cho Ứng Long tiến công Ký Châu. Ứng Long thủy thú, Xi Vưu mời Phong Bá Vũ Sư, hô mưa to gió lớn. Hoàng Đế cử thiên nữ tên gọi Bạt xuống, ngăn mưa, rồi giết Xi Vưu. Bạt không được trở lại bên trên, ngụ ở nơi không mưa.
Chính là, Hạn Bạt!
Đối phương, hay có lẽ là Hạn Bạt, trầm mặc một lát, hơi ngẩng đầu, hai mắt không có điểm dừng yên lặng và trang nghiêm nhìn ngắm khung trời tối đen như mực, dùng giọng điệu hoài tưởng mà nhẹ nhàng nói:
- À, rất lâu rồi chưa được nghe lại cái tên này...
Nàng cúi đầu xuống, nhìn về phía Lý Ngang, phong đạm vân khinh nói:
- Gọi ta là Bạt được rồi.
Áp lực nặng nề đè nặng trên người Lý Ngang biến mất trong nháy mắt, hắn nhìn thấy tâm trạng của sinh mệnh thần thoại tương đối vui vẻ, không hề không biết tự lượng sức mình mà ra tay hay trốn thoát, chỉ yên lặng đứng tại chỗ, sắp xếp lại mạch suy nghĩ.
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với một truyền thuyết đang tồn tại và có được ý thức rõ ràng thế này.
Ngay cả vị Tuần Lộc Thần minh giả dối bị giam trong không gian dưới lòng đất của dinh thự Williams kia, cũng thua xa không bằng một phần ngàn so với khí thế của Bạt.
Trên người Lý Ngang, sợ rằng cũng chỉ có phẩm chất Hoàn Mỹ 【Bản mẫu sinh vật bị tổn thương】, sau khi nhận được chữa trị hoàn chỉnh rồi thực hiện thăng cấp, mới có thể đi lên từ “Tính thần bí", cùng với Hạn Bạt so kèo một hai...
Bạt cũng không để ý tới sự trầm mặc của Lý Ngang, tâm trạng nàng có vẻ tương đối vui thích, đi chân đất chậm rãi tiến đến gần (Mặt đất nơi nàng giẫm lên trước khi bàn chân chạm đến, sẽ vì nhiệt độ cao thiêu đốt mà hóa thành tinh thể, bởi vậy sẽ phát ra tiếng bước chân trong trẻo).