Nàng trực tiếp rút lấy Bát Phương Minh Nguyệt Cung Đăng từ trong tay Lý Ngang, cầm trên tay rồi dùng một loại ánh mắt hoài niệm mà vừa đi vừa xem kỹ, nhìn ngắm tường tận.
Lý Ngang trầm mặc, loại sinh mệnh thần thoại mà chỉ bằng sự tồn tại cũng đủ để gây nên thiên tai đang đối mặt trước mắt này, có lẽ lựa chọn tốt nhất là giữ im lặng.
Nhưng mà, dường như Bạt không hề xem nhẹ suy tính của Lý Ngang như vậy, một tay nàng cầm đèn lồng, một tay tùy ý vung lên không trung, hướng về phía Lý Ngang tùy ý hỏi:
- Ngươi là người của Hội Dị học à?
Trong lúc nàng nói chuyện, đám mây đen tiếp nối với mũ miện của Nguyệt Thần giữa không trung kia trực tiếp tan vỡ, mảng mây đen dày đặc phía trên rãnh biển nơi xa ấy, giống như bị cục tẩy bôi xóa, rách toạc rõ ràng, một chia thành hai, dần dần tiêu tan.
Lý Ngang phun ra một ngụm khí bẩn, đại não điên cuồng vận chuyển, suy đoán mục đích của đối phương, đồng thời cẩn thận đáp:
- Cũng không hẳn, chẳng qua là mấy vị đang nằm bên ngoài kia, có liên hệ với hội dị học.
Bạt thờ ơ gật gật đầu, tiện tay bóp nát khung xương đèn lồng, từ trong đó lấy ra một ngọn lửa sáng rực thiêu đốt lên ánh nến ố vàng:
- Sau khi ngươi ra ngoài, báo tin cho bọn người Hội Dị học, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng đi thôi. Ta và Thủy Vân phải rời khỏi đây ngay lập tức. Dựa vào thực lực bọn họ bây giờ, còn chưa đủ để trấn áp Tù Ma Quật, mà ngăn cản Ma Quật xuyên vào hiện thế. Không có cách nào tránh khỏi Ma Triều, tốt nhất là chuẩn bị càng sớm, thiệt hại sau này càng nhỏ.
Lượng tin tức trong đoạn thoại này của Hạn Bạt không khỏi quá khổng lồ, Lý Ngang trầm ngâm trong phút chốc, chậm rãi hỏi:
- ... Tù Ma Quật xuyên đến hiện thế, là có ý gì?
- Các ngươi không biết sao?
Bạt hờ hững nói:
- À, cũng đúng, bây giờ Hội Dị học sa sút tới mức nào rồi chứ, ngay cả nghi thức giao tiếp với Tù Ma Quật, cũng phải nhờ người ngoài mới hoàn thành được.
Nàng lắc đầu, nhìn Lý Ngang rồi tùy ý nói lời giải thích:
- Từ trăm ngàn năm trước, ta và Thủy Vân, cũng chính là Thận Long, đã đạt thành định ước với Hội Dị học.
Bọn họ đã hứa hẹn sẽ vì Long tộc mà bảo vệ huyết mạch của rồng đời sau, đồng thời giao cho ta quyền cư ngụ tại tầng thấp nhất trong Tù Ma Quật, để ta có thể trốn trong Tù Ma Quật tránh khỏi thiên kiếp.
Dùng điều này để khiến ta cùng với Thủy Vân, trấn giữ ngàn vạn yêu ma trong Tù Ma Quật.
Ngàn năm qua, Thủy Vân vẫn luôn nửa mê nửa tỉnh ngủ say, ta thì ở nơi đây chăm sóc nàng, thuận tiện lợi dụng cảnh sương mù mà trộm nhìn bãi bể nương dâu trên đất này.
Bây giờ đã tới thời gian định ước.
Có người cầm đèn lồng mở cửa chính ra rồi, ta và Thủy Vân cũng nên đi thôi.
Về phần Tù Ma Quật... Đó là việc các ngươi nên tự mình cân nhắc.
Dứt lời, Bạt quét mắt nhìn Lý Ngang cười một cái:
-Kỳ thật ta cũng có thể từ trong đây, nhìn thấy chuyện bên ngoài. Vừa rồi các ngươi ở ngoài kia, tranh luận làm thế nào để vấy bẩn mũ miện trên đầu Thủy Vân phải không?
Còn chưa đợi Lý Ngang mặt không biến sắc tim không đập mà mở miệng nói dối, Hạn Bạt đã phất tay, ra hiệu bản thân cũng chẳng thèm để tâm:
-Cái đám ngưu tị tử* của Hội Dị học đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện gì, cố ý thuê ta chờ đợi ở nơi này.
*Ngưu tị tử: cách gọi khác của đạo sĩ trong các tác phẩm văn học.
Huống hồ cứ coi như không có ta, chỉ với một vạn người tuân theo nghi thức, vốn chẳng thể gây ảnh hưởng gì tới Thủy Vân, nhiều năm như vậy, khí tức của những yêu ma trên lầu kia đã bị ta ăn gần sạch, không còn lưu lại cái gì.
Hơn nữa chính bản thân Thủy Vân chính là tay lão luyện dùng huyễn thuật, muốn ảnh hưởng đến nàng, phải mang tới hơn mười vạn người mới đủ.
Mặc kệ Hội Dị học hay là Vị Dương phái đã nói với các ngươi những gì, bọn họ đều nói láo cả thôi.
Hoặc có lẽ chính bọn chúng đã bị cắt đứt truyền thừa cơ bản của bản thân, cũng không biết tình hình cụ thể.
Nói đến đây, Bạt dùng một dáng vẻ không hề phù hợp với tuổi tác bề ngoài, ra vẻ bà cụ non thở dài, tản mạn nói:
-Ai ôi lại dám tính kế bọn ta, thật đúng là ác độc mà.
Chẳng qua nể tình bây giờ bọn chúng đã gần như chết sạch, thì thôi không đi diệt cả nhà chúng nữa.
Nếu đổi lại là ta trước kia, cũng sẽ chẳng quản cái tình cảm gì đâu, trực tiếp tìm tới mộ huyệt bọn chúng, mộ phần nhảy disco*, tro cốt trộn cơm lên theo.
*Mộ phần nhảy disco: Kéo đến ăn mừng nhảy nhót trên mộ người đã chết
Mộ phần nhảy disco - loại từ ngữ internet này bị một thần minh thần thoại trong truyền thuyết nói ra thật đúng là tràn đầy cảm giác không hài hòa, chẳng qua cân nhắc đến việc đối phương nói bản thân có thể mượn nhờ cảnh sương mù mà nhìn thấy mẩu chuyện đã xảy ra bên ngoài, cũng chẳng có gì là lạ.
Lý Ngang suy tư một hồi, thận trọng hỏi:
-Vậy bây giờ ngài muốn đi đâu?
-Để xem Thủy Vân muốn đi đâu đã.
Bạt thuận miệng nói:
-Nếu như đám người Hội Dị học kia không lừa gạt chúng ta, một nhóm huyết mạch của rồng đời sau đã được bố trí ổn thỏa ở một nơi nào đó, đợi nàng tỉnh lại ta sẽ đưa nàng đi chăm sóc những con rồng non kia đương nhiên cũng khó nói đó sẽ là trứng rồng.
Ôi, lại nói nếu như là trứng rồng, Thủy Vân có thể ấp trứng hay không lại là vấn đề khác đó.
Có lẽ do từng trải qua thời gian dài bị giam nhốt, hoặc có lẽ là trời sinh đã vậy, Bạt nói chuyện lúc nào cũng câu được câu không, thường xuyên suy nghĩ viển vông.
-Tù Ma Quật kia đâu? Yêu ma nơi này sẽ chạy đi sao?
-À.