Lý Ngang thở dài một tiếng, rồi nghiêm túc hỏi Bob:
-Anh còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?
Bob còn đang hoảng hốt nên không phun tào Lý Ngang, chỉ kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn sang:
-Tôi chỉ nhớ mình đang quỳ trước bức tượng này, sau đó cảm thấy một loại tĩnh lặng từ sâu bên trong lòng. Trước mắt dần hiện lên những sai lầm mà mình từng phạm phải trong đời, rồi lại có cảm giác rất áy náy, hối hận với những việc làm đó. Lúc đó tôi cảm thấy, nếu để cho tôi được sống lại, tôi nhất định sẽ trở thành một người thật tốt, có chí tiến thủ, lương thiện, trung thực và thân thiện hơn. Sau đó…thì tôi lại không nhớ rõ.
Vừa dứt lời Bob liền cúi đầu cau mày suy nghĩ thật kỹ:
-Nhưng mà, loại cảm giác áy náy kia hình như đang dần dần biến mất.
Nhìn thấy ông anh da đen lại thành ra như vậy, mấy người chơi còn lại liếc nhìn lẫn nhau.
Julia nhỏ giọng nói:
-Vấn đề hẳn là từ mảnh gương vỡ kia. Có cảm giác giống như là lời nguyền sai lệch nhận thức nhỉ?
Yên Quỷ thầm nói:
-Cũng có thể là một loại nghi quỹ nào đó chuyên uốn nắn nhân cách?
-Thử một cái là biết ngay.
Lý Ngang gật đầu, với gọi Bob đang đứng đằng xa:
-Nói thêm vài câu kỳ thị đi ông anh.
-Được.
Bob hít sâu, bắt đầu xổ ra vài từ tiếng Anh, cũng không đọc to mà chỉ lầm bầm như đang tụng kinh vậy.
-Đấy, sau khi thoát khỏi trạng thái quỳ lạy thì ảnh hưởng từ mảnh gương vỡ lên người anh sẽ yếu dần đi.
Lý Ngang híp mắt:
-Trưởng trấn ở đây lúc đồng ý cho chúng ta đi vào giáo đường không hề nhắc đến vụ này. Nếu ông ta không cố ý gài bẫy chúng ta thì khả năng lớn có thể là do người sau khi bị tinh thần pho tượng ảnh hưởng thì đã tự động quên đi đoạn ký ức không bình thường này. Bị sửa là việc hiển nhiên.
Từ suy đoán này có thể nghĩ rộng ra hai khả năng,
Một là sự ảnh hưởng từ tinh thần mảnh gương vỡ không kéo dài lâu, nếu không đến giáo đường trong khoảng thời gian dài thì có thể thoát khỏi sự khống chế.
Hai là chỉ cần trải qua một lần thì suốt đời đều bị ảnh hưởng.
Cả hai loại khả năng đều rất tệ, đặc biệt là cái thứ hai.
-Nếu như mảnh gương vỡ này là nguyên hình của gương thần trong kịch bản truyện nguyên mẫu thì nó hẳn không hề tầm thường. Có lẽ chúng ta nên cầm nó lại cẩn thận quan sát xem vật phẩm thuyết minh của nó là gì.
Lý Ngang vừa nói, vừa cười híp mắt nhìn về các đồng đội:
-Chi bằng chúng ta bỏ phiếu biểu quyết xem ai có thể đi qua đó nhìn thử vật phẩm thuyết minh của mảnh gương vỡ kia?
Đối mặt với ánh mắt của Lý Ngang, mấy tên đồng đội đều thầm mắng khẽ trong lòng. Cái vụ bỏ phiếu này vừa nhìn đã biết không ai tự bỏ cho bản thân, vả lại nếu như bọn họ đoàn kết nhất trí bỏ phiếu cho vị Đao ca này thì ai có thể đảm bảo rằng hắn sẽ không thẹn quá hóa giận nổi khùng lên kéo theo Stand hình người mặc áo giáp hư hư thực thực đang trôi nổi bồng bềnh phía sau kia đánh cả đám tơi bời hoa lá?
Cho dù là cùng xông lên thì mọi người vẫn không tự tin rằng sẽ đánh thắng được, huống hồ cũng không ai muốn trở thành như Bob, bị ăn cục u to bự chảng trên đầu cả.
-Để tôi đi.
Giữa bầu không khí ngột ngạt bỗng vang lên tiếng thở hắt ra của John Joyce, hắn đứng dậy nói.
Julia và Yên Quỷ lập tức ném cho hắn ánh mắt cảm kích.
-Rất tốt, người không vào địa ngục, ai vào địa ngục*? Tôi cực kỳ thưởng thức loại người trẻ tuổi có tinh thần liều ăn nhiều như anh.
Lý Ngang mặt dày không biết xấu hổ khen lấy khen để:
-Đi thôi, Pikachu.
*Nói lái từ câu nói của Địa Tạng Vương Bồ Tát khi đi cứu khổ chúng sanh dưới địa ngục: “Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?”
Khóe mắt John Joyce giật giật, hắn nhịn xuống suy nghĩ muốn phun tào, yên lặng bước lên mấy bước, rời khỏi đồng bọn, dừng lại ở một vị trí khá an toàn.
Sau đó, hắn bỗng giơ lên cánh tay chỉ thẳng pho tượng, trên khuôn mặt nổi gân xanh, miệng phát ra tiếng gào thảm thiết cứ như đang bị táo bón.
-Y nha a a a a a a!
Tiếng tru còn ghê hơn thú hoang này khiến mấy người còn lại đều giật mình, ngay cả Lý Ngang đều khiếp sợ, không khỏi vỗ tay than thở:
-Nhân tài đây chứ đâu! Có ngón giọng này mà không đi quay phim kinh dị thì thật lãng phí.
Mà vị tiều phu Frederic bị đánh ngất trước đó, đang nằm bên chân mọi người, cũng vì tiếng ồn quá lớn này mà hơi tỉnh lại.
Sau đó gã liền bị Julia nhanh gọn lẹ chém một cú sau gáy, tiếp tục bất tỉnh.
John Joyce đứng yên gào khan vài giây rồi trực tiếp kéo dài cánh tay với lấy mảnh kiếng bể trong tay pho tượng Nữ Vương Băng Tuyết cách đó khoảng tám mét.
Bụp!
Cánh tay được kéo dài đột ngột thu hồi, John Joyce đứng yên tại chỗ, nắm chặt mảnh gương vỡ, trên trán đã thấm đầy mồ hôi.
Kỹ năng kéo dài cánh tay này là một loại kỹ năng phổ thông mà hắn lấy được từ lúc trở thành tân thủ.
Tên của nó là [Súng cao su mini], hẳn là giống với skill [Súng máy cao su] của nhân vật Luffy trong bộ manga nổi tiếng Vua hải tặc.
Hiệu quả đặc biệt cụ thể của nó là sau một thời gian casting speed thì có thể cao su hóa cơ thể của chính mình, có thể kéo dài, dãn ra bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể. Chỉ là trong quá trình phát động kỹ năng, xương và cơ ở các bộ phận đó sẽ phải nhận tổn thương, tạo nên đau đớn kịch liệt khó mà chịu đựng được.
Cái kỹ năng này đã từng giúp John không ít lần lúc còn ở giai đoạn tân thủ.
Nhưng khi danh mục kỹ năng của hắn càng về sau càng phong phú thì skill [Súng cao su mini] với một đống tác dụng phụ (thời gian CS lâu, khả năng duy trì cao su hóa toàn thân không được kéo dài, tổn thương sau khi sử dụng) đã không còn được ra sân thêm lần nào nữa.