Cách ăn mặc của những người này, trong điều kiện thế giới này, là nguyên thủy tự nhiên, đầy cá tính.
Đáng tiếc vợ chồng chấp chính quan cũng chưa đọc qua Tây Du Ký, cũng không thể ghét được những trang phục này.
Nhưng những người chơi khác thì lại ghét, đặc biệt là Bob đã phản đối gay gắt tại sao hắn lại phải cosplay thành Trư Bát Giới, hắn cảm thấy hắn lại phải chịu một số loại kỳ thị không thể tả được.
Lời phản đối này cuối cùng đã bị Lý Ngang từ chối với lý do.
-Chỉ khi chúng ta ăn mặc như thế này thì họ mới nghĩ chúng ta thực sự có năng lực.
Đúng như dự đoán của Lý Ngang, sau một thoáng ngạc nhiên, chấp chính quan quyết định đứng dậy, gật đầu với những tăng lữ kỳ quặc này.
Mà Lý Ngang cũng giới thiệu mấy người đồ đệ của mình dưới sự dẫn kiến của thư ký.
-Vị này… Đao ca đại sư, không biết ngài định dùng phương pháp gì để chữa bệnh cho con tôi.
Có thể là thương con đến sốt sắng, phu nhân chấp chính quan nắm chặt cánh tay của chồng, thẳng thừng hỏi.
-Hừm...
Lý Ngang trầm ngâm một chút, rồi nghiêm nghị nói.
-Ở phương Đông, chúng tôi thường dùng bốn phương pháp Vọng Văn Vấn Thiết, nhìn năm màu, ngửi năm âm, hỏi năm vị, kiểm tra miệng biết được căn bệnh.
Phương ân chữa trị cho vị công tử chỉ có thể được kết luận sau khi chúng tôi đã xem tình hình cụ thể của anh ấy.
Trước khi hội chẩn, Lý Ngang phải đến nhanh chóng xem qua "Hồ sơ bệnh án" do tất cả các bác sĩ hoặc chuyên gia trừ tà tiến hành cho con trai của chấp chính quan trong khoảng thời gian này, lúc này mới gật đầu với chấp chính quan một cái.
Mọi người rời khỏi phòng khách, quản gia đã đợi sẵn ngoài cửa, dưới sự hướng dẫn của quản gia, Lý Ngang và những người khác đi dọc hành lang lên tầng cao nhất của biệt thự, cuối cùng cũng đến được một căn mật thất nào đó.
Đứng trước cửa mật thất, quản gia và chấp chính quan nhìn nhau, chỉ sau khi nhận được cái gật đầu của người sau, họ mới dùng chìa khóa mở cánh cửa nặng nề.
Căn mật thất này vô cùng rộng rãi, sàn nhà được lát bằng gỗ lim, trên mặt đất và trên bức tường rải rác trải một lớp thảm bông dày, có chút giống như một tấm đệm dùng trong phòng bệnh tâm thần dùng để bảo vệ bệnh nhân không làm ra hành vi tổn hại chính mình.
Trong phòng không có nến, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng mặt trời khúc xạ xuyên qua cửa sổ kính hình chữ nhật chiếu vào.
Cửa sổ nằm ở vị trí mà người bình thường không thể với tới nếu không dựa vào thang hay những thứ tương tự, chỉ có một khe hở nhỏ mở ra, bên ngoài có một hàng rào thép dạng lưới bao vậy.
Những ô vuông trên hàng rào rất dày đặc, đừng nói là cả người, đoán chừng ngay cả một nắm tay nhỏ cũng không lọt qua được.
Trong căn mật thất có rất ít đồ đạc, giữa phòng kê một chiếc giường gỗ đôi rộng rãi, mỗi góc giường đều có lan can bằng gỗ, bốn tay vịn và sợi dây nhỏ từ trên trần nhà rũ xuống cùng với đỉnh màn đen như mực, kín gió được treo lên.
-Chính là chỗ này.
Quản gia hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong phòng, giơ tay ra lắc một chiếc chuông đồng ở cạnh cửa - Lý Ngang chú ý thấy có một chiếc chuông đồng giống y như đúc với cái này trên bàn cạnh bên cạnh đầu giường đôi.
Những chiếc chuông được gắn vào tường một cách tinh vi và hiệu quả. Mỗi chiếc chuông có thể được kết nối với một hoặc nhiều chiếc khác, chỉ cần chủ nhân của căn phòng rung chuông, đã có thể gọi người hầu ở các phòng khác từ xa.
Đoán chừng chỉ có giới quý tộc mới sử dụng phương thức giao tiếp hoa mỹ này, đa số họ sống trong những dinh thự rộng lớn đủ khiến người khác lạc đường, hoàn toàn lười ra khỏi phòng đi thêm vài bước đường.
Hành động rung chuông của người quản gia hẳn là một loại tín hiệu nào đó biểu thị có người vào.
Lý Ngang xuyên qua lớp màn nhìn rất rõ ràng, phần đầu phía trước của tấm chăn phẳng ở trên chiếc giường đôi đột nhiên lật lên, một bóng người đang nằm thẳng trên giường trong hình dạng của chữ "đại", ngồi bật dậy.
-Ồ, là ông à Mycroft!
Bóng người kia dùng một loại giọng nam khẩn trương nhanh chóng nói, sau khi nhìn thấy vợ chồng chấp chính quan ở đằng sau thư ký, hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm xúc khẩn trương bối rối giảm đi không ít.
-Bố mẹ, hai người đã tới.
Đây chính là con trai của chấp chính quan?
Chỉ là lớp màn căn bản không thể che khuất tầm nhìn của Lý Ngang, hắn có thể thấy rõ ràng người ngồi trên giường đôi là một thanh niên có phần giống với chấp chính quan, người thanh niên này có mái tóc vàng, đồng thời khuôn mặt rất cứng rắn và rõ ràng, cũng có mấy phần ôn nhu nữ tính, nhưng hiện giờ hốc mắt của hắn trũng sâu, dù có dùng đồ trang điểm cũng không che được quầng thâm và bọng mắt, nét mặt tràn đầy hoảng sợ, tóc tai bù xù như ổ gà, ảnh hưởng không nhỏ đến giá trị nhan sắc.
-Peter, đứa con tội nghiệp của tôi ...
Sau khi nhìn thấy con trai mình, cảm xúc của vợ của chấp chính quan không khống chế được, bà vô thức muốn bước tới, nhưng chồng bà đã một mực giữ chặt cổ tay.
Chấp chính quan liếc nhìn đĩa thức ăn chưa ăn hết trên bàn cạnh giường, hít một hơi thật sâu nói với con trai.
-Peter, cái thìa đâu?
Người thanh niên được gọi là Peter nghe thấy câu hỏi của cha mình, chậm rãi lấy ra một chiếc thìa ăn bằng gỗ từ dưới chăn bông - phần cuối của chiếc thìa ăn dường như đã bị mài bởi một thứ gì đó, nó lộ ra một mặt cắt sắc nhọn.
Lấy làm vũ khí, có thể coi như là một lưỡi dao cỡ nhỏ.
Lý Ngang thích thú quan sát người quản gia đi về phía trước, im lặng cầm lấy chiếc thìa từ Peter, sau đó bưng chiếc đĩa bước ra cửa.
Khi ra khỏi phòng, chấp chính quan chỉ dặn dò quản gia.
-Về sau nó ăn cơm, để người ta canh chừng nó ăn.