Quản gia cầm lấy đĩa và thìa rời khỏi phòng, chấp chính quan ho nhẹ rồi giới thiệu với con trai.
-Peter, đây là một tăng lữ đến từ Đông Phương. Ông ấy không chỉ tinh thông y thuật mà còn am hiểu trừ tà, dù là bệnh thần kinh hay là tà ma gì đó, ông ấy đều có thể giúp giải quyết.
Rõ ràng, cuộc trò chuyện này đã diễn ra rất nhiều lần, Peter thì không có tranh luận mình không bị bệnh hay gì đó, mà chỉ im lặng quay đầu lại nhìn Lý Ngang và những người khác đang đứng ở cửa.
Chấp chính quan quay đầu lại nhìn Lý Ngang.
-Ngài tăng lữ…
-Đã hiểu.
Lý Ngang gật đầu, hơi giơ hai tay lên, ra hiệu bản thân không có ý xấu, không nhanh không chậm đi về phía màn, kéo một cái ghế, ngồi cách chiếc bàn đầu giường không xa, hắn từ từ thở ra một hơi thở năng nề, nói khẽ.
-Đao ca, đừng căng thẳng, lần trừ tà đầu tiên đều như thế này, phải tin vào chính mình thì việc điều trị mới thành công.
-?
Peter đang ngồi trên giường nghe thấy những lời này sững sờ.
-Tôi không phải là Đao ca.
Lý Ngang gật đầu.
-Tôi biết, tôi mới là Đao ca.
-???
Cảm xúc mơ hồ của Peter gần như giảm bớt hồi hộp và lo lắng kéo dài.
-Tóm lại,
Lý Ngang hắng giọng một cái rồi hỏi Peter.
-Hãy nói cho tôi những gì xảy ra với anh. Từ lúc đầu đến giờ, đừng giấu gì cả.
Peter dùng một giọng điệu mệt mỏi và chán nản, thở dài nói.
-Loại chuyện này không phải các người đều biết rồi sai? Tại sao lại muốn tôi nói lại? Hay là anh đến đây chữa bệnh mà không biết gì? Điều này có phải hơi thiếu chuyên nghiệp không?
-Hỏi từ bệnh nhân có thể có thêm thông tin chính xác.
Lý Ngang nói một cách nghiêm túc.
-Ngoài ra, tôi còn thông thạo nội khoa, ngoại khoa, sản khoa, nhi khoa, nhãn khoa, tai mũi họng, bệnh da liễu, bệnh lây qua đường sinh dục và bệnh tâm thần. Không ai trong số những bệnh nhân được tôi chữa khỏi bị chết hay là nói xấu tôi. Nếu anh đang ở Đông Phương của chúng tôi, anh chắc chắn sẽ nghe thấy những thành tựu tuyệt vời của tôi. Cái gì trợ giúp một bệnh nhân tâm thần phân liệt xây dựng nhân cách nhân yêu, chính là giúp anh ta giảm các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, giống như cắt trĩ cho bệnh nhân, cắt cho cô ta một búi trĩ xinh đẹp, giúp cô ta trở thành một phụ nữ xinh đẹp ngay lập tức, hay là tiêm cả một lọ nhịp đập vào bệnh nhân mạch đập yếu, thành công giúp mạch của hắn đập trở lại, hơn nữ tôi giỏi Thập Tự thêu, vết khâu cho bệnh nhân thành công được bảo tàng đấu giá lên đến hai triệu khi ra viện. Vì vậy, xin đừng đặt câu hỏi về trình độ chuyên nghiệp bác sĩ của tôi, biết chưa?
-....
Đầu tiên Peter trầm mặc một hồi, giải tỏa cảm xúc, trong lòng có chút cam chịu thở ra một hơi nặng nhọc.
Mấy ngày nay, hắn cũng gặp không ít bác sĩ hay là chuyên gia trừ tà hành xử kỳ quái, một người tăng lữ Đông Phương miệng toàn tự thoại dường như không có gì bất thường.
-Mọi thứ phải bắt đầu từ năm tháng trước, khi tôi lên Diên Vĩ Lan trở về Vương quốc Ruen.
-Hiệu Diên Vĩ Lan sao?
-Đó là một du thuyền xa hoa khổng lồ, luôn được biết đến với sự ổn định và an toàn. Trong lịch sử của nó chưa từng có vụ đắm tàu nào xảy ra…”
Peter dừng lại một chút rồi nói tiếp:
-Sau khi tốt nghiệp năm học đó, tôi mua vé khoang hạng nhất của hiệu Diên Vĩ Lan.
-Anh đi một mình thôi sao? Không mang theo người hầu sao?
Peter gật gật đầu:
-Chỉ một mình tôi, tôi thích lúc ra ngoài du lịch không có người quấy rầy.
-Vậy anh ở trên thuyền có cùng với những người khác xảy ra mâu thuẫn gì không? Hoặc là có tiếp xúc lâu dài với những người khác không?
-Theo những gì tôi biết thì không có.
Peter chần chừ một chút rồi chậm rãi lắc lắc đầu:
-Tôi ra vào nơi này, cũng chỉ ở trong phòng sách đọc sách, phòng hút thuốc ở khoang hạng nhất, phòng ăn, sàn nhảy, boong tàu bể bơi, về cơ bản đều chỉ có mình tôi.
-Có một hai người phụ nữ đã cố gắng nói chuyện với tôi nhưng cũng đều bị tôi từ chối.
Vợ của chấp chính quan kia xen vào:
-Tăng lữ các hạ, Peter là một đứa trẻ cực kì nghe lời. Hơn nữa nó sắp trưởng thành rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ sắp xếp một hôn sự môn đăng hộ đối cho nó.
Lý Ngang lườm người vợ của chấp chính quan kia mà không nói một lời, nhưng mà sau đó ngươi sau lập tức hiểu ý, ngậm miệng không nói nữa.
-Trong hồ sơ bệnh án anh có nhắc tới, trong mấy ngày sau khi anh lên thuyền, nghi ngờ có người nào theo dõi anh.
-Không phải là nghi ngờ, mà là khẳng định, hơn nữa không phải là người, là “đồ vật” gì đó.
Peter giống như nhớ ra cái gì, toàn thân run rẩy, hoảng sợ nói: “Mấy ngày ở trên thuyền, tôi thích dựa vài lan can trên boong thuyền và ngắm nhìn cảnh biển nhưng rất nhanh tôi cảm thấy có người nào đó đang ở trong bóng tôi theo dõi tôi.
-Anh có hiểu cái loại cảm giác đó không? Không biết từ nơi nào ánh mắt lạnh lùng tham lam mỗi giờ mỗi khắc đều nhìn chằm chằm vào lưng của tôi…
-Sau đó anh đã báo cho nhân viên bảo đảm an ninh trên thuyền điểm này.
-Đúng vậy, tôi nói rõ tình hình với bọn họ, thậm chí còn nói ra thân phận của mình. Bọn họ cũng rất coi trọng, vì tôi sắp xếp hai cận vệ.
-Tình hình có được cải thiện không?
-Hoàn toàn không.
Peter cười khổ bất lực nói:
-Thậm chí càng gay go hơn nữa, hai người cận vệ kia hoàn toàn không thể tìm được nguồn gốc của tầm nhìn đó, trong khoảng thời gian này xảy ra không ít chuyện phiền phức.
-Sau đó tôi phát hiện, chỉ cần bản thân ở trong phòng, không đi ra boong thuyền, cảnh tượng khó chịu đó sẽ biến mất trong một thời gian. Nhưng mà rất nhanh, phương pháp này cũng không có tác dụng.
-Dù là tôi ở trong phòng sách hay phòng ăn, đều không thoát được cảm giác bị theo dõi.
-Cuối cùng tôi ở trong phòng ngủ cả ngày, để hai cận vệ ngủ ở một căn phòng khác trong phòng.
-Lúc ban ngày thì còn được, đến ban đêm thì…