Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 53 - Chương 53: Hồ Ly

Chương 53: Hồ ly Chương 53: Hồ ly

Có nhiều câu chuyện ma tương tự như "Tiểu thanh tân": người và ma sống hòa thuận, trong các tiểu thuyết kỳ lạ như: "Duyệt vi thảo đường bút ký” và 'Liêu trai chí dị', 'Dậu dương tạp trở', Sài Thúy Kiều cũng nói về bối cảnh thế giới của những người đã khuất, bổ sung một cách chắc chắn, để Lý Ngang biết rằng người và ma không hoàn toàn đối lập nhau.

Ngay lúc Lý Ngang đang say sưa lắng nghe ma nói chuyện, thì nghe thấy bên ngoài chùa có tiếng tụng kinh ngâm thơ, và tiếng tranh luận, cãi vã của hai người, sau đó là những lời lăng mạ, một lúc sau lại vang lên những tiếng ẩu đả.

Ma?

Lý Ngang nhướng mày lên, một con ma bên ngoài bức tường giận dữ hét lên:

-Tên này đã chỉ trích và phản bác thơ văn của tôi, tôi thực sự rất khó chịu không cam lòng, tôi đã đánh hắn rất mạnh, như vậy đi, tiên sinh ở trong sân, ông đến nghe thơ của tôi và cho nhận xét đi.

Nói xong, con ma cao giọng đọc diễn cảm bài thơ của chính mình, một bên đọc, một bên vỗ tay theo nhịp.

Bài thơ có chừng trăm đoạn, một con ma khác trong khi con ma kia đọc thuộc lòng, một bên rên rỉ rên lên đau đớn, một bên cười nhạo vì sự vụng về của bài thơ.

Lý Ngang đứng bên cửa sổ lắng nghe, công bằng mà nói, bài thơ này viết thực sự rất bình thường, và luôn có cảm giác như một tên địa chủ không có văn hóa cố cào ruột xé gan để vắt ra những từ hoa lệ chắp vá lại với nhau, học đòi văn vẻ.

-Tiên sinh, bài thơ này rốt cuộc thế nào?

Lý Ngang nhếch miệng lên cười nói:

-Sức khỏe của ta không tốt, sợ không chịu nổi quả đấm của các hạ.

Vừa dứt lời, con ma bị đánh bật suồng sã cười lớn, trong khi con ma đọc bài thơ thì nghẹn ngào không nói nên lời, thở hồng hộc bỏ đi, trong miệng còn lẩm bẩm đại loại như "Lẽ nào lại như vậy!"

Hai hồn ma rời đi và ngôi chùa yên tĩnh trở lại, Lý Ngang và Hình Hà Sầu liếc nhìn nhau.

Qua đêm nay là sang ngày thứ bảy, là ngày cuối cùng thời hạn mà nhiệm vụ hệ thống đặt ra, những hồn ma đến dự yến tiệc sẽ đến vào ngày mai ...

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đang đun nước sôi ăn sáng trong chùa, nhìn thấy quầng thâm mắt của Vạn Lý Phong Đao khá nghiêm trọng, Hình Hà Sầu liền hỏi:

-Tối hôm qua không ngủ được sao?

-Đừng nói nữa.

Vạn Lý Phong Đao miễn cưỡng nói:

-Đêm qua tôi có một giấc mộng, nhìn thấy một bóng dáng duyên dáng trong trang phục hoàng cung đang dọn dẹp trong phòng của tôi.

-Thân hình của bóng dáng đó rất đẹp, tôi vô thức bật dậy khỏi giường, định xem mặt của cô ta - suy nghĩ xem liệu tôi có thể phát triển giấc mơ này thành một giấc mộng thanh xuân hay không.

-Kết quả cô ta nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại, thân hình trước sau lồi lõm, uốn lượn uyển chuyển, nhưng khuôn mặt lại như một người đàn ông râu quai nón thô kệch, vừa đen vừa mập, có thể so với Trương Phi, sánh ngang với Lý Quỳ. Tôi lúc đó sợ hãi đến mức suy sụp, thức cả đêm trên giường.

Xuân mộng lại biến thành một cơn ác mộng, Hình Hà Sầu và hòa thượng Tuệ Bẩm khẽ mỉm cười, nhưng Lý Ngang trầm ngâm gật đầu:

-Không nhất định là một giấc mơ.

-Hả?

Vạn Lý Phong Đao giật nảy mình, hắn ta cũng không nói là sợ ma quái gì, nhưng nếu con yêu quái đầu nam thân nữ đêm qua là thật, thì ngày hôm đó nó muốn làm gì hắn ta.

Chẳng lẽ...?

Hắn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, vừa định hỏi rõ ràng thì đã thấy Lý Ngang co cẳng chạy đến phòng hắn.

Mọi thứ trong phòng của Vạn Lý Phong Đao vẫn như thường lệ, nhưng trong không khí tràn ngập một mùi thơm như có như không.

Ngửi, ngửi.

Sau khi cẩn thận phân tích, hình như trong hương thơm thoang thoảng đó vẫn còn có một mùi khai?

Lý Ngang khẽ cau mày, đế giày giẫm mạnh trên mặt đất, hai chân đạp lên vách tường, bàn tay móc lên xà nhà.

Hắn xoay người trên xà nhà như con mèo, phát hiện ra quân tử leo xà nhà không phải chỉ có một.

Một con cáo đực với bộ lông đen xám và bộ râu cực dài cũng đang nằm trên xà.

-Xin chào?

Lý Ngang tranh nói trước.

-....

Hắc hồ ly sững sờ một hồi, nhẫn nhịn nửa ngày, nó dùng giọng của ông bác thô kệch nói:

-Ở trong này tốt không?

Lý Ngang sửng sốt, hỏi:

-Ngươi là hồ ly đến từ Phúc Kiến?

-Hở?

Hắc hồ ly kinh ngạc nói:

-Sao ngươi biết ta là hồ ly Hồ Kiến nặn thành?

Ha ha, vì tiếng gầm bình thường không chuẩn.

Lý Ngang cười ha ha hỏi:

-Tại sao tối qua ngươi lại trêu chọc đồng bạn của ta?

-... Ta thấy bộ dạng hắn tuấn tú, muốn trêu đùa hắn một chút.

Hắc hồ ly nói.

Lúc này, những đồng bạn khác của tiểu đội nhiệm vụ cũng nhao nhao chạy tới, nhìn thấy hồ ly biết nói tiếng Phúc Kiến, những người khác đều khá giật mình.

-Nếu mọi người cùng tới tham gia tiệc rượu thì đều là bạn, vậy chúng ta hẳn nên sống hòa bình với nhau,

Lý Ngang mỉm cười lấy ra một viên pha lê, lung lay trước mặt con hồ ly và nói:

-Ta đem hạt châu này cho ngươi, ngươi biểu diễn cho chúng ta thấy kỹ năng hiếm lạ của hồ ly tinh được không?

Tối hôm qua hắn từ chỗ Sài Thúy Kiều biết được, đại bộ phận yêu quái sở dĩ muốn hóa thành người, đều là vì yêu thích phú quý giàu sang, muốn ở hồng trần ăn uống vui đùa.

Điều đó có nghĩa là các xa xỉ phẩm như đồ trang sức, vàng, bạc đều có giá trị đối với quái vật....

Hắc hồ ly nhìn thấy viên pha lê thủy tinh tròn trịa, bên trong còn ẩn giấu lá vàng, ánh mắt sáng ngời, gật đầu:

-Được.

Nó nhẹ nhàng nhảy xuống sàn nhà, xung quanh cơ thể tỏa ra làn khói trắng,

Bùm một tiếng, một vị cung trang mỹ nhân xuất hiện tại chỗ, chỉ là trên mặt đầy lông đen kịt, râu quai nón cực kỳ thô lỗ, nhìn thế nào cũng thấy rất tàn ác.

Bình Luận (0)
Comment