Lý Ngang tỏ vẻ thần bí khó lường không trả lời hắn ta.
Mà từ trên ghế đứng dậy, nhìn vè phía đồng đội và đám người chấp chính quan ra hiệu cho mọi người ra khỏi phòng.
Đợi đến khi cửa phòng lại lần nữa đóng lại, Lý Ngang nhìn đám người chấp chính quan, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn:
-Chuyện lần này, rất khó xử lí.
Thư kí nhíu mày, chần chừ hỏi:
-Đại sư, ý của ông là…
Lý Ngang lắc lắc đầu, nhìn chấp chính quan:
-Ngài chấp chính quan, con trai ngài không phải là bị bệnh tâm thần mà là thật sự bị người cá quấy rối.
-Thật không…
Nghe thấy Lý Ngang chắc chắn, chấp chính quan cũng không biết là lo lắng vì người cá hay là cảm thấy may mắn vì con trai mình không bị bệnh tâm thần nữa.
Nhưng mà địa vị ông ta cao quý như vậy, thường xuyên chứng kiến chuyện lừa gạt giấu diếm, đặc biệt là trỏng lĩnh vực ông ta không hiểu rõ, đương nhiên không thể tin tưởng vị tăng lữ đột nhiên xuất hiện này.
Ông ta gật đầu, bình tĩnh nói:
-Vậy các hạ dự định…
-Tôi có một ý nghĩ không thích hợp lắm.
Lý Ngang xoa xoa bàn tay:
-Đêm nay, để cho tôi thay thế con trai ngài, để tôi xem xem người ca kia rốt cuộc là yêu ma quỷ quái phương nào.
Trong phòng nghỉ của dinh thự, John Joyce, Julia cùng Bob Yên Quỷ, đều ngồi trên ghế salon, lật giở những cuốn sách và tài liệu mở ra cho người ngoài nhìn.
Trên chiếc bàn giữa những chiếc sô pha, có một số tác phẩm kinh điển huyền bí liên quan đến nàng tiên cá cũng như những bản vẽ kiến trúc của dinh thự này.
Xuất phát từ cảm giác mất thể diện và phản kháng, mấy người đã thay bộ đồ theo phòng cách [Tây Du Kí] mà Lý Ngang chuẩn bỉ cho bọn họ, thay âu phục bình thường.
Đương nhiên nguyên nhân mấy người này làm như thế chủ yếu là bây giờ Lý Ngang không ở trong phòng nghỉ, mà đang đi bên ngoài dinh thự để thăm dò địa thế một chút.
-Két.
Cửa phòng lớn nghỉ bị đẩy ra, mấy người vốn đang ngồi ở tư thế thoải mái theo bản năng đứng dậy cùng nhìn về phía cánh cửa.
Lý Ngang bước vào, sau khi đóng cửa lại tùy ý phất phất tay.
Julia lập tức hiểu ý, chắp hai bàn tay trước ngực và vỗ vào lòng bàn tay, sau đó tách ra, hai ngón tay cái hướng vào nhau tạo thành một hình tam giác.
Sức mạnh vô hình nhanh chóng khuếch tán.
Những người chơi ở đây lập tức cảm thất xung quanh “yên tĩnh” không ít, bất luận là tiếng chân đạp vào ván gõ kêu kèn kẹt, tiếng củi cháy và nứt ra trrong lò sưởi hay tiếng nói xa xôi của những người ở nơi xa đi qua vách tường.
Tất cả đều không thể gnhe được.
Đây là trong những kỹ năng của Julia, có thể tạo ra một hàng rào cách âm tương đối, có thể phối hợp với các kỹ năng nghe nhìn lẫn lộn.
Đó là một cách hiệu quả để ngăn chặn việc nghe lén, để những người bên trong yên tâm trò chuyện. Bên trong tòa dinh thự này ẩn giấu rất nhiều người thi pháp.
Sau khi thiết lập hàng rào cách âm, Julia nhìn những người khác gật đầu.
Lý Ngang tìm chỗ ngồi xuống tùy ý nói:
-Tôi đi dạo bên ngoài một vòng, dùng mảnh vỡ quét qua một vòng, không phát hiện ra tung tích của người cá.
-Thực sự không có sao…
John Joyce hơi thất vọng thở dài, Bob mím môi không nói gì, Yên Quỷ thì hé miệng muốn nói lại thôi.
Lý Ngang thấy thấy dáng vẻ mọi người không được tự nhiên, mỉm cười khoát khoát tay:
-Sao tôi lại cảm thấy tôi vừa đến thì mọi người đều khoogn có chút sức sống nào vậy, sao thế, mọi người đều rất sợ tôi sao?
Vừa nói, Lý Nang vừa nâng ống tay áo lên, để lộ một con sâu màu trắng mập mạp dáng vẻ ngây thơ, đôi mắt kép màu đen dày đặc, những xúc tu thực vật phân bố đầy khắp cơ thể.
Bob vô thức run rẩy, vội vàng chất phác cười nói:
-Nào có ha ha ha.
-Đúng vậy đấy, sao có thể chứ.
John Joyce thản nhiên lau mồ hôi lạnh trên trán, xấu hổi cười nói:
-Chúng ta là một đội ngũ chặt chẽ không thể tách rời, còng là một đại gia đình đoàn kết thân thiết mà.
-Có thể sánh đôi cùng nhau trong biển người mênh mông đến cùng một nơi, đây không phải gọi là duyên phận thì là cái gì chứ?
-Đúng vậy đúng vậy.
Yên Quỷ nhìn con sâu nằm trong ống tay áo của Lý Ngang, điên cuồng gật đầu tán thành nói.
Lý Ngang cười tủm tỉm gật đầu:
-Vậy thì tốt quá rồi, tôi còn tưởng rằng mọi người sẽ oán trách tôi chuyên quyền độc đoán, không cùng đồng đội bàn bạc mà tùy ý nhân lấy ủy thác.
John Joyce vội vàng nói:
-Đương nhiên là không rồi, chúng ta vẫn luôn cho rằng đội của chúng ta có thể đi đến ngày hôm nay, đều do Đao Ca anh lãnh đạo tốt.
Lý Ngang phất tay cắt đứt lời nói nịnh nọt của John Joyce:
-Không cần nói lời khách khí, tôi biết mọi người muốn hỏi cái gì, mọi người muốn biết, nếu như nàng tiên cá không xuất hiện thì chúng ta nên làm gì?
John Joyce và Bob nhìn nhau do dự gật đầu, nói:
-Dựa theo những gì anh chàng kia nói, lần này tám mươi phần trăm là chúng ta gặp phải nàng tiên cá trong truyện cổ tíc, tho lý maf nói hẳn là sẽ cực kỳ thuận lợi phát động gặp được nàng tiên cá.
-Nhưng mà, nếu như kế hoạch xuất hiện sai lầm, người cá chưa từng xuất hiện vậy chấp chính quan bên kia…
-Cái đó không quan trọng, nếu như nàng tiên cá không xuất hiện chúng ta sẽ nói là chúng ta phạm phải sai lầm chấm dứt mối quan hệ hợp tác với họ là được.
Lý Ngang giang tay ra nói:
-Tôi thậm chí còn nghĩ trước lười thoại trước khi chạy trốn nữa kìa.
-Tuyên bố: Nhân sinh có mộng, riêng phần mình thì đắc sắc, tôi ở đây tuyên bố công mối mối quan hệ hợp tác giữa con trai Peter của chấp chính quan. Cảm ơn anh ta vẫn luôn cố gắng cho tới bây giờ, gặp nhau có lúc, sau này còn gặp lại.
-Bất cứ lúc nào, chúng tôi cũng sẽ hoàn toàn ủng hộ những quyết định và sắp xếp của anh ấy trong tương lai, và chúng tôi cũng chúc anh trên con đường sắp tới sẽ gặp được chí hướng to lớn, thuận buồm xuôi gió, tìm kiếm được lý tưởng nhân sinh!
-? ? ?