Vẻ mặt của mấy đồng đội kia lờ mờ.
John Joyce lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ hỗn độn trong đầu vứt đi, sau đó hỏi:
-Vậy nếu như chấp chính quan kiên trì để chúng ta tiếp tục ngồi ở đây cố thủ thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta không thể lãng phí thời gian được.
Lý Ngang mỉm cười:
-Điều này thì dễ xử lý rồi, lấy lý do chúng ta không có cách nào điểm đảm nhận nhiệm vụ khó khăn như thế, sau đó đề cử cho chấp chính quan một người đủ tư cách khác.
Julia vô thức hỏi:
-Là ai?
-Lão Dorothy đấy.
Lý Ngang đúng ý hợp tình lại một lần nữa bán Nữ Vu rừng rậm:
-Cô ta là nhà thi pháp nổi tiếng của mấy đại vương quốc, có thực lực.
-Dù sao cô ta cũng đã ăn một con sâu rồi, chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức bán đứng chúng ta đâu.
-…
John Joyce trầm mặc một lát, nghĩ đến người kia bị bỏ lại trong khách sạn ở rừng rậm Nữ Vũ, thương tiếc cho cô ta ba giây, cuối cùng vẫn không nói gì.
Nếu như lão Dorothy bị “bán” cho chấp chính quan, vậy điều chờ cô ta chắc chắn là cái chết.
Cho dù có thể phát huy năng lực vượt qua người thường, một mình giải quyết nàng tiên cá, sau khi chuyện này thành công thì tám mươi phần trăm cũng bị côn sâu của tăng lữu trong cơ thể làm cho nổ tung, tử vong tại chỗ, đề phòng tiết lộ tin tức ra ngoài.
Lương tâm và tiết tháo là một thứ xa xỉ phẩm không thể đạt được đối với những người chơi cao cấp tham gia trờ chơi chết chóc được vài tháng, chẳng những không có tác dụng mà ngược lại còn có thể tự hại chết bản thân.
Trong phút chỗ, trong phòng nghỉ rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, John Job Reeves hít sâu một hơi, dò hỏi:
-Như vậy, tối hôm này chúng ta sẽ đợi ở chỗ nào?
-Tôi sẽ giả dạng thành Peter nằm trong phòng, mọi người sẽ chờ ở phòng bên cạnh và phòng dưới tầng. Nếu nàng tiên cá xuất hiện, tôi sẽ hét lên phát ra ám hiệu, để mọi người tới.
-Hiểu rồi.
Sau khi Lý Ngang phân phó xong, nằm trên ghế sô pha, nhìn củi lửa trong lò sưởi kêu răng rắc, thản nhiên nói:
-Bây giờ, đợi người cá tự mình dâng đến cửa thôi…
Trời đã về khuya, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu sáng những dinh thự nối dài liên miên bên dưới.
Trên đỉnh tháp, cửa sổ kính của căn phòng bí mật phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua lớp màn đen dày đặc trông thấy một bóng người đang nằm trên giường.
Một tiếng ngáy nhẹ phát ra từ trong bộ chăn tơ lụa, cái âm thanh yên tĩnh bình thản say sưa này từ mấy tháng nay đã không được nghe thấy.
Chủ nhân tiếng ngáy có thể thư thái và thoải mái như vậy, có lẽ là nhờ công lao của những họa tiết hình học rườm rà được vẽ trên mặt đất xung quanh chiếc giường gỗ ——
Toàn bộ mô hình có hình bát giác, tạo thành từ nhiều đường tròn và đường chéo, mỗi góc được đặt một ngọn nến màu cam đang cháy từ từ, xung quanh ngọn nến được vẽ những dòng chữ kỳ lạ chưa từng thấy trên thế giới này.
Ngoại trừ tiếng ngáy, trong căn phòng yên tĩnh đến mức không nghe được tiếng muỗi vo ve - tấm thảm bông dán bên ngoài tường có chức năng cách âm, có thể cách ly tất cả những âm thanh xa xôi truyền đến từ vách tường cổ của dinh thự.
Ừm ...
Bóng hình người nằm trên giường thoải mái lăn lộn, vùi đầu vào chiếc gối mềm mại,
Hắn hoàn toàn không để ý, bên ngoài khung cửa kính chật hẹp, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một đôi mắt đen nháy.
Đôi mắt đó lặng lẽ nhìn bóng người trên giường thật lâu rồi mới dời tầm mắt, tập trung vào những ngọn nến xung quanh chiếc giường gỗ.
Một cơn gió nhẹ khó hiểu thổi qua từ bên ngoài cửa sổ, tất cả các ngọn nến đều bị dập tắt, chỉ còn lại một làn khói sương mù bốc lên từ bấc nến.
Chủ nhân của đôi mắt yên lặng chờ đợi một lúc, nhưng cái ma pháp trận kia không có chút phản ứng nào khi ngọn nến bị dập tắt, cũng không mảy may gợn sóng.
Thế là, hắn di chuyển.
Một bàn tay đen như mực từ từ tiến đến hàng rào kim loại bên ngoài cửa sổ,
Thời điểm vừa tiếp xúc với hàng rào, liền lập tức tan chảy thành một vũng nước, đi qua một cách nhẹ dàng thoải mái.
Một quả bóng nước vượt qua hàng rào, trượt vào trong cửa sổ rồi rơi xuống dọc theo tấm thảm bông, trong toàn bộ quá trình nó đều không để lại một vệt nước đọng nào, cứ như thể bên ngoài quả cầu có một tầng cách ly nào đó.
Rất nhanh quả cầu đã đáp xuống sàn gỗ, nó đưa ra một cái xúc tu, cẩn thận cuốn một quyển sách rơi trên mặt đất đi đánh sập ngọn nến đã tắt trên vòng tròn ma thuật.
Không có chuyện gì xảy ra.
Quả cầu nước lấy hết can đảm, trực tiếp chạm vào vòng tròn ma thuật bằng xúc tu của mình rồi dùng nước xóa sạch một phần của đồ án.
Vẫn như cũ không có gì xảy ra.
Quả cầu nước sau khi xác nhận là đã an toàn, chỉ thấy nó lùi về phía sau một khoảng, sau đó thu nhỏ lại thành một đoàn rồi bắt đầu nhanh chóng run lên.
Nó dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng bốc hơi, cuối cùng biến mất hoàn toàn không để lại một vệt nước nào.
Sau đó...
Góc màn chợt nặng trĩu, bị một lực lượng vô hình hay nói đúng hơn là một bàn tay vô hình do hơi nước tạo ra từ từ vén lên.
Hơi nước dùng mắt thường không nhìn thấy được lọt vào trong màn, lơ lửng trên không trung, ngắm nhìn bóng người nằm trong chăn lụa.
Ục ục ục ục!
Một âm thanh cực kỳ nhỏ, giống như tiếng vo ve của nước sôi vang lên giữa không trung
Hơi nước từ từ kéo chăn bông ra, động tác nhẹ nhàng như thể một người vợ yêu đang đánh thức chồng mình vào buổi sáng.