-Thì ra là như vậy.
Lý Ngang sâu kín thở dài, xoay người nhẹ giọng nói với đồng đội:
-Gia Tĩnh mười ba năm, chùa Cô Hàn, Vương Quan, thủ đô thứ hai thành Nam Kinh.... Tôi hiểu quá muộn.
Hình Hà Sầu thấp giọng, vội vàng nói:
-Cậu hiểu cái gì?
-Hệ thống vừa mới bắt đầu, đã âm thầm nhắc nhở chúng ta tất cả những gì đằng sau nhiệm vụ này, tất cả manh mối đều bày ra trước mắt, chỉ là chúng ta không phát hiện ra.
Lý Ngang cười khổ, dùng ngón tay gõ một phát lên đầu mình:
-Các vị có xem qua một quyển Minh Triều Vạn Lịch Trung Kỳ hay không, do Tiêu Hồng Tiêu Nhược tại Hàn Lâm Viện tu soạn, biên soạn tư liệu của các nhân vật truyền kỳ nhà Minh, <>.
-???
Cái gì vậy? Ăn được không?
-“Quốc triều hiến chinh lục" thu thập các tài liệu lịch sử nguyên thủy của mười hai triều từ Hồng Vũ đến Gia Tĩnh, phân loại danh mục: Phương Chí, Dã Sử, Thần Đạo Bia, Lấy Tôn Thất, Huân Quý, Nội Các, Hiếu Tử, Nghĩa Nhân, tìm kiếm rất rộng, nội dung chi tiết, độ tin cậy cực cao, cùng với <
Lý Ngang giải thích với tốc độ cực nhanh:
-Mà tại một bản tín sử trong đó, lại viết một đoạn chuyện lạ kinh hãi thế tục, làm người nghe kinh sợ.
Hắn liếc nhìn chiếc vương miện trên thủ tọa bảo điện Đại Hùng rồi nhẹ nhàng nói:
-Vào năm Gia Tĩnh thứ mười ba, hình bộ thị lang Vương Hoàng để tang mẹ ba năm sau thì phục chức trở về Nam Kinh, nhưng hắn ta nghe nói trong thành Nam Kinh có một tên phú thương tên là Vương Quan.
-Gia tài của tên Vương Quan đó bạc triệu, lầu son thếp bạc, trong phủ vàng son lộng lẫy, thê thiếp thành đàn, đầy tớ trên ngàn, có giao tình rất tốt với quan lại phú quý.
-Theo lời đồn, Vương Quan lấy thê thiếp trong phủ chỉ là cái danh, hắn nuôi hàng chục cô gái trẻ làm thị thiếp, hàng đêm tổ chức yến tiệc trong phủ để những thị thiếp này qua đêm với khách.
-Khi các thị thiếp này mang thai, Vương Quan ra lệnh cho họ uống thuốc phá thai, rồi đem những thai nhi đã chết chưa thành hình vào một căn phòng bí mật trong Vương phủ.
Lý Ngang đẩy mắt kính và khẽ nói:
-Căn phòng đó là phòng luyện đan.
-Luyện đan?
Hình Hà Sầu chỉ cảm thấy sởn da gà, gầm lên:
-Ý cậu là ...
-Đúng vậy, trong ghi chép của "Quốc triều hiến pháp chinh lục", Vương Quan dưới sự chỉ đạo của một tên giang hồ thuật sĩ có tên là Xích Đỗ Tử, lấy thai nhi chết luyện thành đan dược để có thể kéo dài tuổi thọ, rao bán ra bên ngoài.
Lý Ngang cho biết:
-Không chỉ những thai nhi do thị thiếp trong phủ phá thai, Vương Quan còn ra lệnh cho người ra phố thu mua những đứa trẻ chết yểu, thậm chí còn hối lộ cho những bà đỡ để làm người ta phá thai, thu mua những đứa trẻ đã chết.
-Sau khi thu thập đủ bằng chứng, hình bộ thị lang Vương Hoàng tức giận đi vòng quanh phủ Thuận Thiên, định bắt Vương Quan về quy án, với ý định mang hắn đi chém.
-Ai ngờ, đang lúc xác lập tội danh của Vương Quan, thì các nhà quyền quý và quan lại trong thành Nam Kinh lại nhao nhao chạy đến Vương Hoàng phủ của hình bộ thị lang để cầu xin.
-Những quan chức hiển hách này thường ngày có quan hệ cá nhân thân thiết với Vương Quan thì thôi, nhưng trong trường hợp có bằng chứng xác đáng, các nhà quyền quý này không nhanh chóng mà cắt đứt quan hệ với Vương Quan, ngược lại còn liều mạng không kiêng dè cầu xin tha cho hắn, chỉ có thể là bởi vì các nhà quyền quý này hàng năm đều đã mua thuốc trường sinh bất lão được tinh chế từ những thai nhi đã chết của Vương Quan.
-Hình bộ thị lang Vương Hoàng là người cương trực, lại được quần chúng ủng hộ, trực tiếp chống lại áp bức, hạ lệnh vì Vương Quan đã gây ra nhiều tội ác khiến người dân khắp nơi oán than, bách tính đều vui mừng.
-Mọi việc đến đây là kết thúc? Không. Hình bộ thị lang Vương Hoàng được bách tính tán thưởng, liều mạng đến tính mạng của bản thân cũng không cần, ý đồ tiếp tục đào bới, tìm ra ô dù quyền quý bảo vệ phía sau Vương Quan.
-Đương nhiên, còn có lực cản phía trước. Lực cản này không chỉ bắt nguồn từ mạng lưới quan hệ dày đặc, mà còn từ các thế lực cấp cao hơn.
-Đó chính là vị hoàng đế thứ mười một của nhà Minh, Minh Thế Tông Chu Hậu Thông.
-Hoàng đế Gia Tĩnh Chu Hậu Thông, ông ta rất thích tu tiên, để trường sinh bất lão, đã mời rất nhiều phương sĩ, đạo nhân nhập cung, luyện đan dược cho ông ta.
-Để có thể giống tiên nhân ăn gió uống sương, Chu Hầu Thông đã ra lệnh cho các cung nữ hái mật hoa trên lá chuối trong lệ hoa viên vào sáng sớm và hút chúng xuống, cung nữ trong cung mệt đến mức đổ bệnh rồi chết. Thậm chí Chu Hậu Thông còn nghe theo lời xàm ngôn của phương sĩ, theo 'Hồng Chì Pháp', thu thập kinh nguyệt của các cung nữ trong cung, rồi uống cùng với thuốc bột.
-Để làm cho kinh nguyệt của các cung nữ trong cung nhiều hơn, Chu Hậu Thông đã ép các cung nữ uống thuốc để ra kinh nhanh, nhẹ có thể làm tổn thương cơ thể của các cung nữ, nặng thì làm cho các cung nữ đó băng huyết mà chết.
-Vào năm Gia Tĩnh thứ hai mươi mốt, những người cung nữ không chịu nổi sự tàn ác của Chu Hậu Thông đã hợp lực lại, nhân lúc Hoàng đế Gia Tĩnh ngủ say, họ đã dùng vải lụa màu vàng siết cổ Gia Tĩnh, còn dùng trâm để đâm chết Chu Hậu Thông, sách sử gọi đó là "Nhâm dần cung biến."
-Nhâm dần cung biến Gia Tĩnh năm thứ hai mươi mốt đã thất bại, mà thời chúng ta đang ở là Gia Tĩnh năm thứ mười ba, trước lúc hình bộ thị lang Vương Hoàng hạ lệnh lăng trì Vương Quan, và phá hủy dây chuyền sản xuất thuốc trường sinh bất lão được tinh chế từ thai nhi chết trong phủ.
-Tại sao rõ ràng chỉ là một sơn tiêu Vương Quan, lại có thể nắm giữ trận pháp tụ linh Đạo môn truyền thụ lại?
-Tại sao đạo sư Đạo Trí đã làm rất nhiều điều ác, lại có thể dễ dàng trốn thoát khỏi trận pháp tại thành phố Nam Kinh nơi có nhiều cao nhân đạo môn ẩn náu?
-Tại sao đại sư Đạo Trí chỉ cần mặc lên một lớp thân phận mới mang tên Vương Quan, thì lại dễ dàng đông sơn tái khởi?
-Bởi vì bên trên con sơn tiêu này có người khác, hắn dùng thai nhi chết để luyện thành thuốc trường sinh bất lão, một phần là những quan lại quyền quý, một phần là Hoàng đế Gia Tĩnh Chu Hậu Thông. Chính vì sự bảo vệ và âm thầm ủng hộ của Chu Hậu Thông mà Vương Quan mới có thể ôm lấy trân bảo hoành hành không sợ, thậm chí còn học được kế thừa chính thống từ Đạo giáo.
Mây mù che phủ chân tướng cuối cũng cũng bị tiêu tan, Lý Ngang thở dài nói:
-Đáng tiếc, khi tôi hiểu ra thì đã quá muộn.