-Rất tốt.
Người chủ trì Nelson ở trên bục giảo hoạt chớp chớp hai mắt hẹp dài, cười nói:
-Xem ra tuyển thủ dự thi của chúng ta đã hiểu cách thức hoạt động của trò chơi. Không nói “Tên của tôi là *” mà nói “Có thể gọi tôi là *”. Trong căn phòng Thật Thà, không cho phép sự tồn tại của lời nói dối.
Lý Ngang tùy tiện xua xua tay, coi như là đáp lại.
-Chúng ta không dông dài nữa, đi thẳng vào vấn đề chính.
Nelson cúi chào người xem, lại đứng dậy, nói với Lý Ngang:
-Mời tuyển thử ngồi vào chỗ, xin hãy nghe câu hỏi đầu tiên.
-Đợi đã.
Lý Ngang giơ tay lên, cắt ngang lời nói của Nelson, hắn chỉ vào cái ghế:
-Ừ, tôi muốn xác định một điều, cái ghế kia không thiết lập cơ quan gì chứ? Ví dụ như tôi vừa ngồi lên, có thể mọc ra một cái cột ngà voi, treo tôi lên. Hoặc là trực tiếp mở điện, giệt tôi đến sảng khoái tinh thần.
-Ha ha. Tuyển thủ Hổ ca đúng là quá hài hước rồi.
Nelson lắc đầu:
-Xin yên tâm. Công dụng duy nhất của cái ghế kia là nhận biết lời nói dối, không có cơ quan có thể gây ra nguy hiểm. Cho dù là cậu nói dối, người chịu trách nhiệm thi hành quy tắc trò chơi, chấp hành thanh lý cũng là tôi, không phải cái ghế.
-Được rồi. Nhưng mà tôi phải tự mình đến kiểm tra một chút.
Lý Ngang nhẹ gật đầu, cúi đầu, đi vòng quanh chiếc ghế vài vòng. Sau khi cẩn thận xem kỹ, lấy tay xoa xoa mặt ghế, lúc này mới ngồi lên.
-Đúng là một tuyển thủ cẩn thận. Không biết sự cẩn thận của anh ta, có thể giúp đỡ anh ta trong đề mục tiếp theo hay không, thành thật thông qua được chứ? Tiếp đây, xin lắng nghe câu hỏi thứ nhất!
Một tay Nelson đỡ microphone, một tay chậm rãi đưa vào trong túi trước vạt áo của âu phục, rút ra một cái thẻ từ bên trong.
-Đây là…
Nelson cúi đầu nhìn lướt qua, chợt giống như là không thể tin được nội dung trên trang giấy, ngửa người ra sau, hít vào một hơi.
Loại biểu diễn cường điệu như này, tất nhiên gợi lên sự tò mò của khán giả.
Tất cả khán giả đều đang đợi anh ta công khai nội dung trang giấy.
Nelson dùng hai ngón tay kẹp lấy tấm thẻ, bàn tay cầm giá đỡ, chỉ về phía Lý Ngang:
-Xin hỏi, cậu đã từng xem qua trang web đen chưa?
Hả?
Lý Ngang chớp chớp mắt.
-Oa…
Trên khán đài vang lên tiếng kêu, hít hà, cùng với tiếng khen ồn ào.
Orge hai đầu huýt sáo.
Thiếu nữ người thằn lằn da màu xanh biếc, trên trán buộc một chiếc nơ bướm màu hồng thẹn thùng ôm mặt, rúc vào trong lòng bạn trai.
Hai zombie có cổ bị gãy, toàn thân bị hỏa diễm thiêu đốt thâm trầm nở nụ cười. Không biết đang cười cái gì.
-Đây đúng là một vấn đề sắc bén nha.
Không biết có phải là Nelson châm biếm hay không, chậc chậc miệng nói:
-Tôi nghĩ, hầu hết mọi người đều đã từng xem những trang web liên quan. Nhưng thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người, vẫn khá là khó. Dù sao bên ngoài mọi người bị đạo đức trói buộc.
-Từng xem.
Lý Ngang ngồi ngay ngắn trên ghế, tùy ý nói. Giọng điệu ổn định mà rõ rang.f
Cái này chẳng có gì phải che giấu. Trước khi trò chơi chết chóc được công khai, diễn đàn người chơi dùng để che giấu, chính là loại website kia.
Sau khi trò chơi chết chóc công khai, diễn đàn người chơi mới được sửa đổi, trở lại bình thường, cần phải thay đổi website nhiều lần.
Nếu xét nghiêm trên lời nói, Lý Ngang quả thực đã xem.
-Ồ? Nhanh như thế đã trả lời rồi ư? Là do không kiêng kỵ gì, hay vững tin không thể nghi ngờ?
Nelson ra vẻ kinh ngạc, trợn to hai mắt:
-Người trẻ tuổi bây giờ nha, thành thật với dục vọng của chính mình như vậy rồi sao? Được rồi, có lẽ người lớn tuổi như tôi không theo kịp thời đại.
Trên thính phòng vang lên tiếng cười thiện ý. Nelson chậm chạp đặt thẻ bài lên trên mặt bàn:
-Như vậy, đáp án của câu hỏi này tất nhiên là…
Ting ting ting!
Kèm theo âm thanh từ loa bên khán đài, trên chiếc ghế Lý Ngang đang ngồi tỏa ra ánh sáng màu xanh lục.
-Chính xác!
Nelson là người đầu tiên vỗ tay:
-Đối mặt với vấn đề sắc bén như vậy, vị tuyển thủ này đã dũng cảm, dám thừa nhận hành vi của mình! Một tràng vỗ tay của chúng ta dành cho tuyển thủ này nào.
Trên thính phòng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt. Hiển nhiên, khán giả hơi mất hứng khi Lý Ngang thừa nhận nhanh như vậy.
-Được rồi được rồi. Câu hỏi đầu tiên tất nhiên phải đơn giản một chút.
Nelson vặn vẹo cơ thể một chút, để khán giả an tâm chớ vội:
-Vậy thì, xin nghe câu hỏi thứ hai. Cậu có phải là kẻ từng tự tay giết chết người khác, số lượng vượt qua một trăm người không?
Ánh đèn lại tập trung trên người Lý Ngang một lần nữa.
-Wow, vấn đề này đúng là…
Nelson liếm miệng đầy răng nanh, làm bộ sợ hãi nói:
-Thật sự, nếu cậu không phải là đao phủ gì đó, lại còn đáp đúng vậy. Thế thì có lẽ tôi phải suy xét thật kỹ vấn đề an toàn của người dẫn chương trình rồi. Tôi không hi vọng thẩm phán một sát thủ liên hoàn trong trạng thái tinh thần không rõ ràng ở chương trình đâu.
Khán giả ở sau studio cũng bắt đầu xôn xao. Vấn đề này sắc bén hơn vấn đề lần trước rất nhiều. Nếu như truyền ra ở thế giới thực, Lý Ngang nhất định sẽ bị bắt thẩm tra.
Lý Ngang cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ. Hình như hắn quả thật có kỷ lục như vậy. Chỉ cần ở tòa nhà Philippines kia, có lẽ đã đủ số người rồi.
-Đúng.
Trả lời xong, đèn xanh sáng lên.
Nelson hít vào một hơi lạnh, hoảng sợ gào thét nói:
-Bảo an! Bảo an đâu rồi! Ở đây chúng ta xuất hiện tình trạng ngoài ý muốn!
Người dẫn chương trình diễn khoa trương cực kỳ, làm vang lên một trận cười vang.
Khán giả ở mặt sau studio đều không phải nhân loại. Nhìn bộ dạng dữ tợn khủng bố của bộn họ, đoán chừng cũng không phải hạng người lương thiện gì, tất nhiên không tin người dẫn chương trình đang giả vờ hoảng sợ kia.
-Ha ha, chỉ đùa chút thôi.
Nelson vốn đang hoa tay múa chân lập tức trở lại bình thường, cầm microphone, tấm tắc nói:
-Xem ra, vị tuyển thủ này của chúng ta, thật đúng là một người có bệnh. Không chỉ giết nhiều đồng loại như vậy, còn không có chút xấu hổ nào, thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người.