-Tình hình rất chi là tình hình.
Lý Ngang ngẩng đầu nhìn lướt qua, bầu trời ở chỗ hắn đen kịt một mảnh, mà phía bên rừng cây rậm rạp thì lại lờ mờ ánh trăng, sấm chớp ầm ầm lóe sáng giữa từng đám mây âm u, tiếng nổ vang vọng không dứt, mưa to như thác nước, toàn bộ khu rừng gần như bị bảo phủ trong màn mưa nặng nề.
-Èo.
Lý Ngang lắc đầu, hỏi:
Muốn vào xem thử không?
-Không đi cũng không được.
Liễu Vô Đãi lặng yên lấy ra cung Giác Lương từ ô balo, lại rút ra mũi tên kim loại từ ống đựng tên bên hông, định mở cửa xe nhảy xuống đi bộ.
Lý Ngang phất tay giữ lại:
-Khoan xuống đã, chúng ta trước tiên lái xe.
Liễu Vô Đãi đảo mắt nhìn quanh, trong tầm mắt đều là những gốc cây già to cao mấy người ôm không hết:
-Nơi này không đi qua được mà?
Lý Ngang cười cười, mở cửa xe, lấy ra hai con sâu to bằng thùng xăng, để chúng nó lên nóc xe tải. Dưới thân mỗi con sâu có hai hàng chân khớp giống như sâu róm, có thể bám chặt lấy nóc xe không để cho bản thân bị văng khỏi.
Sau đó, Lý Ngang lại lấy ra một tổ ong khác, cảm ứng với Ong Chúa, gọi ra Ong lính đặc chủng. Ong lính trong tổ ong này dị hóa khá đặc biệt, khả năng thích ứng cực cao, có thể sinh tồn tại bất kỳ hoàn cảnh cực đoan nào. Cho dù đó là sa mặc nóng bức, vùng tuyết rét thấu xương, hay là mưa to, biển rộng, thậm chí là hồ axit, chúng nó đều có thể tới lui tự nhiên.
Mặc dù ở phương diện chiến đấu và tốc độ tiến công thì không bằng những Ong lính ở tổ ong khác, nhưng trên cơ ở việc tính cơ động trải đều.
Lý Ngang lùa bầy Ong lính này bay về phía rừng rậm. Một đám Ong lính vàng đen sọc ngang, hình thể khác nhau bị giọt mưa to như hạt đậu đánh úp, thân thể bỗng nghiêng về một bên, lắc rơi nước mưa trên thân, tốc độ mặc dù hơi giảm xuống nhưng vẫn bay về phía trước.
Trông có vẻ ổn. Lý Ngang hơi gật đầu, lấy ra lưỡi liềm đồng đen, buông ra cán dài.
Một cánh tay tái nhợt nhô ra từ dưới gầm xe vững vàng bắt được cán liềm, mấy cái cánh tay khác thì lặng yên vươn ra, dán vào hai bên vách xe như những con rết.
-Tốt.
Lý Ngang một lần nữa trở về lại ghế lái, đạp chân ga bắt đầu tiến vào khu rừng rậm.
Ngay khi chiếc xe sắp tông trúng một gốc cây to, con sâu múp míp nằm trên nóc xe bỗng bắn ra một chất dịch ăn mòn trúng ngay thân cây. Trong chớp mắt, thân cây xuất hiện một cái hố to, ruột cây màu trắng bị ăn mòn thành tro đen, bốc lên từng đám khói xám.
Con sâu mập còn lại cũng mở ra cái miệng, bắn ra quả cầu màu đen tựa như súng lựu đạn.
Loại nhuyễn trùng này là nhờ Lý Ngang lợi dụng kỹ năng đặc biệt [Thay dị hóa] của [Ma kính Thâm Uyên] bồi dưỡng ra được trong khoảng thời gian gần đây. Loại hình đặc thù này tên là Tên Pháo Binh. Quả cầu đen nó bắn ra là do một loại dịch mô nội tiết kết hợp với thuốc nổ mà thành, uy lực không hề kém với Vô Tâm Pháo.
Đạn pháo màu đen “oành” một cú va vào trên gốc gây đã bị ăn mòn hơi phân nửa, trực tiếp bắn gãy nó, khiến thân cây chậm rãi ngã về phía sau, ầm ầm rơi xuống.
Mà cánh tay của đại tiểu thư Sài ở dưới gầm xe thì cầm lưỡi liềm đồng đen, gọn gàng cắt chém bụi cây mọc ở phía trước, dọn đường giúp xe tải.
Lúc cần thiết, đại tiểu thư Sài còn có thể dùng tay chống lên cả chiếc xe, vượt qua những gốc cây bị đánh gãy.
Xì xì xì! Rầm rầm rầm!
Hai con sâu Kẻ Ăn Mòn và Tên Pháo Binh liên tiếp khai hỏa, tạo ra tạp âm mà ngay cả tiếng mưa rơi và tiếng sấm đều không thể che lấp nổi.
Lý Ngang bình tĩnh nắm vô lăng chậm rãi lái, đối với tiếng động do bản thân đưa tới không thèm để trong lòng.
-Ồn ào như thế có ổn không?
Liễu Vô Đãi ngồi ở phó tài, nghe thấy tiếng nổ, cảm nhận được sự xóc nảy khi xe tải tiến lên, nhịn không được hỏi:
-Trong cánh rừng này hoàn toàn không có chim chóc, côn trùng, hẳn là cảnh tượng được tạo ra bởi mộng cảnh Sinh Nam Vương. Có thể sẽ có những con như quái vật đồ bị động tĩnh hấp dẫn tới.
-Cầu còn không được đây.
Lý Ngang tùy ý nói:
-Bây giờ cần phải suy tính đến việc mau chóng tăng lên cấp 20. Trước đó tên quản gia trong căn phòng Thật Thà chỉ cung cấp được một tí xíu EXP, không vớt được đủ nhiều điểm kinh nghiệm ở trong mộng cảnh này thì sao bỏ qua được. Nếu có quái vật đến thăm, giết liền xong việc, không phải sao.
Đậu xanh rau muống, nói thì nhẹ nhàng như vậy, xin hỏi ông anh làm sao sở hữu được kỹ năng làm màu vô địch thiên hạ như vậy thế hả?
Liễu Vô Đãi lặng yên phun tào một câu, nhưng trong thâm tâm vẫn là an tâm hơn không ít.
Sự kiềm nén mà mộng cảnh Sinh Nam Vương mang lại, cùng với gặp phải chuyện không vui ở trong căn phòng Thật Thà, dường như bị phai đi bởi dáng vẻ bình tĩnh ung dung không vội của Lý Ngang.
Có một đồng đội vừa am hiểu nói chuyện cười vừa có năng lực mạnh mẽ, muốn tạo một bầu không khí kinh khủng kiềm nén cũng khó khăn.
Liễu Vô Đãi lắc đầu, không khỏi nghĩ đến một thứ, phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể mời Lý Nhật Thăng làm hộ vệ cho mình nhỉ.
Năm mươi triệu? Tám mươi triệu?
Thôi thôi, loại người như ổng, khẳng định coi tiền tài là cỏ rác, hoàn toàn không thèm để ý gì mà biệt thự xa hoa, mỹ nữ xe ngon mới đúng.
Bản thân vẫn là không nên mở miệng hi vọng ảnh nhận tiền, bôi xấu mối quan hệ ăn ý giữa hai bên.
Lý Ngang hoàn toàn không biết đại tiểu thư Liễu ban nãy vừa có ý đồ định dùng tiền bạc làm viên đạn bọc đường đến rù quến mình (nếu như hắn biết thì chắc chắn sẽ đến một câu “Thật là thơm!”). Hắn đặt tổ ong trên đầu gối, huýt sáo, tiêu hao đầm lầy thần lực, dựa vào Ong Chúa để cảm nhận bản đồ được khai phá từ Ong lính. Chỉ mới qua một đoạn thời gian mà Ong lính đã bay ra một khoảng cách khá xa.