Bởi vì ảnh hưởng từ mưa to và tiếng sấm nên bọn chúng không thể thông qua sóng rung từ cánh để cảm ứng phương vị lẫn nhau. Nhưng chúng nó vẫn luôn thả ra pheromone* lên các cành cây chúng đi qua, cùng nhau bện thành một tấm bản đồ địa hình rừng rậm.
*Một chất được dùng như tín hiệu hóa học, bên Trung thường gọi “tin tức tố”
-Khu rừng này thật là lớn…
Lý Ngang tự lẩm bẩm, bầy Ong lính vẫn luôn không tìm được biên giới rừng rậm, cũng không phát hiện dấu vết của vật sống, hay là quái vật đáng lưu ý.
Đột nhiên, Lý Ngang nhướn mày, một con ong lính bay ở phía bên trái đằng trước cách mấy ngàn mét đột nhiên mất đi liên lạc, còn chưa kịp lưu lại pheromone thì đã bị giết chết ngay lập tức.
Vì vấn đề an toàn, ong lính chỉ bay ở độ cao cách mặt đất hai mươi, ba mươi mét, hơn nữa bọn chúng cũng giống như các loại hình trinh sát khác có kim châm và những phương pháp phòng ngự cơ bản.
Loài chim thường không thể bắt được chúng.
Là quái vật sao…
Hai mắt Lý Ngang sáng như đèn pha, vỗ vỗ cửa xe, ra hiệu đại tiểu thư Sài rẽ sang hướng trái.
Quái vật ơi quái vật, tụi bây ở đâu rồi?
Chiếc xe chạy về phía trước, không gặp bất kỳ con quái vật nào trước, ngược lại phát hiện một hốc cây mơ hồ có tiếng người truyền đến.
-Lão Hình, ông còn không tỉnh, thì tôi sẽ hôn ông đó.
Thính lực của Lý Ngang đã được qua cải tạo nhạy bén, nghe được câu này từ xa trong gió mưa, sấm chớp truyền đến, hắn hơi sửng sốt, bật đèn xe chiếu về phía trước.
Đây hình như là giọng của anh Tiểu Đao ...
Trong hốc cây, Vạn Lý Phong Đao phát giác được mặt đất có chút chấn động rất nhỏ, rồi nhìn thấy hai tia sáng xuyên màn đêm chiếu về phía sau lưng mình, thân thể đột nhiên theo bản năng kéo căng ra.
Kiếm Trảm Long đặt ngang trên đầu gối của hắn, chuôi kiếm bị lòng bàn tay trái vỗ mạnh vào, vừa bay ra liền bị tay phải của hắn tóm chặt.
Tay phải Vạn Lý Phong Đao cầm ngược thanh trường kiếm, lắc người trên mặt đất, nhanh chóng vặn người về phía sau trong hốc cây hẹp, không thèm nhìn rồi ném thanh kiếm Trảm Long về hướng ánh sáng.
Thanh trường kiếm dường như mọc thêm mắt, phóng ra cắt ngang màn mưa đen kịt, xé toạc màn mưa dày đặc, âm thầm đâm vào kính chắn gió phía trước ghế lái xe.
Loong coong.
Trên kiếm Trảm Long, tất cả kiếm khí mang theo xuyên qua kính chắn gió mà không hề có chút trở ngại nào, hơn nữa so với cắt đậu hũ cũng không khó hơn bao nhiêu.
Tuy nhiên, lưỡi kiếm của nó đã bị chặn lại bởi một cánh tay kéo dài từ phía dưới vô lăng chặn lại với một lưỡi liềm dài bằng đồng.
Thanh kiếm Trảm Long bị trọng lực kéo rơi xuống.
Vạn Lý Phong Đao đá vào bức tường bên trong của hốc cây, thân hình lao ra và vọt lên.
Khi ngã xuống, hai chân hắn đập mạnh vào mui xe phía trước, tay phải bắt lấy chuôi kiếm giữa không trung một cách vững chắc.
Đôi mắt Vạn Lý Phong Đao băng lạnh, đầy sát khí, đang định dùng kiếm chém về phía trước, nhưng lại nghe thấy tiếng: "Chờ đã!"
Đây là ... giọng của Liễu Vô Đãi?
Vạn Lý Phong Đao vô thức dừng lại một chút, thân phận trước đây của hắn ta là thợ săn tiền thưởng và cũng là nhân viên ngoài biên chế của Cục đặc sự.
Liễu Vô Đãi cũng là khách quen của Cục đặc sự, hai người đã gặp nhau vài lần trong tổ chức.
-Tôi đây. Liễu Vô Đãi trực tiếp hiển thị id người chơi của mình. Lý Ngang nhân cơ hội trừng và hét lên:
-Này!
Con khỉ với khuôn mặt đầy lông và cái miệng của Lôi Công nhô lên, dám tấn công chị gái Quan Âm Bồ Tát của cậu sao?
Còn không mau bỏ kiếm xuống?
Khi Vạn Lý Phong Đao nhìn thấy id của Liễu Vô Đãi, hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cúi người phía trước mui xe, đưa mắt nhìn bóng người mặc áo màu đỏ trên ghế lái:
-Cậu là...
-Tôi là Hồng Hài Nhi Hoan Hoan có thể Tam Vị Chân Hỏa?
Lý Ngang nói một cách tự nhiên:
-Để luyện Tam Vị Chân Hỏa, tôi uống nửa viên Địa hoàng hoàn sáu vị mỗi ngày để tích hỏa cho dạ dày.
Chỉ để một ngày gặp lại anh, cho anh trải nghiệm cảm giác lửa cháy tới. -Hồng Hài Nhi Hoan Hoan là cái quái gì vậy? Địa hoàng hoàn sau vị là cái quỷ gì? Cậu không có điểm chung nào với Hồng Hài Nhi ngoại trừ màu đỏ chói mà cậu mặc trên người. Và tại sao cậu lại sắp xếp cho tôi trở thành Tôn Ngộ Không? Rõ ràng là tôi làm cho kiếm lao tới.
Vạn Lý Phong Đao gãi đầu một cái, tốt thôi, vì trước đó toàn thân hắn ta đã bị ướt nên từ trong ba lô lấy ra hòm vật phẩm khẩn cấp do Cục đặc trách sản xuất.
Từ bên trong lấy ra hai chiếc áo khoác màu vàng (có nhiều chế độ chức năng, có thể ngăn cản mùi, ngăn cản đèn rọi tia hồng ngoại, làm lạnh và chống nóng, giữ ấm chống lạnh, sấy khô quần áo ...)
Phân biệt quần áo của mình với Hình Hà Sầu.
Bây giờ nhìn lại, nó trông hơi giống Tôn Ngộ Không.
-Chờ đã, cách nói chuyện quen thuộc này.
Vạn Lý Phong Đao nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lý Ngang đang đội mũ trùm đầu màu đỏ:
-Chẳng lẽ cậu là...
-Không sai.
Lý Ngang vỗ ngực, tự đắc nói:
-Tôi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đạp Tam Sơn du Ngũ Nhạc, hận thiên vô bả hận địa vô hoàn, người ta còn gọi với cái tên Vạn Lý Phong Đao vua trộm số một ở vùng ven thành thị nông thôn của thành phố Ân.
-Trước mặt chính chủ không chút do dự đánh cắp tên của tôi!
Vạn Lý Phong Đao vô thức thả rãnh nói:
-Hơn nữa, danh hiệu vua trộm số một ở vùng ven thành thị nông thôn của thành phố Ân quá áp đặt đi, không thể đổi nó thành cái tên nghe êm tai hơn được sao?!
Lý Ngang suy nghĩ một chút:
-Đầu tiên là đi tất sau đó đeo giày, trước tiên là cháu sau đó mới là ông . Vạn Lý Phong Đao.
-Còn áp đặt hay không! Nó trở nên giống như một tên tiểu tử có tinh thần hương vị trần gian!
-Hút thuốc chỉ hút huyễn hách môn, một đời chỉ yêu một người: Vạn Lý Phong Đao.