-??cái này không phải là tinh thần tiểu tử sao?
-Mô phỏng dịu dàng 78: Vạn Lý Phong Đao.
Anh Tiểu Đao nói:
-Trở thành smart tiểu tử cũng không phải là điều gì tốt cả, ngược lại nó sẽ bắt đầu thụt lùi ...
-Thời trang là sự luân hồi, smart không chết, chỉ là thụt lùi.
Lý Ngang nghiêm thần sắc, liếc nhìn vẻ mặt đau khổ của Vạn Lý Phong Đao rồi mỉm cười, để lộ id người chơi của mình:
-Anh Tiểu Đao, từ khi chia tay tới giờ không vấn đề gì chứ, tôi chỉ đùa thôi.
Khi Vạn Lý Phong Đao nhìn thấy dòng chữ [Lý Nhật Thăng], tảng đá treo trong tim hắn cuối cùng cũng được đặt xuống.
Cũng giống như Liễu Vô Đãi, hắn cũng cảm thấy may mắn khi gặp được Lý Ngang trong thế giới kỳ lạ này.
-Quả nhiên là cậu.
Vạn Lý Phong Đao vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu, hạ giọng nói:
-Cẩn thận một chút, nơi này không an toàn. Đi với tôi.
Hắn không bỏ thanh kiếm Trảm Long vào bao kiếm, cứ thế cầm nó trong tay, khẽ nhảy một cái, lùi lại phía trước hốc cây, rồi bước vào.
Lý Ngang và Liễu Vô Đãi nhìn nhau, tắt máy xe và đi theo.
Nhìn thấy Hình Hà Sầu đang hôn mê, nằm dưới đáy hốc cây, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt.
Vạn Lý Phong Đao hạ giọng và nói về trải nghiệm của hai người sau khi bước vào cảnh trong giấc mơ Sinh Nam Vương.
-Trong khu rừng này có không chỉ một con quái vật ẩn náu, ngoài thứ mà tôi gọi là Thuỷ Yểm với sợi xích sắt buộc quanh thắt lưng, còn có một số tà ma khác.
Rất khó đi bộ xuyên rừng.
Tiểu Đao nói nhỏ:
-Tôi vừa đổ rất nhiều thuốc cho Lão Hình, nhưng anh ta vẫn không thể tỉnh lại.
Ném anh ta ở đây và tự mình dịch chuyển trở về, không khác gì trực tiếp giết anh ta.
Lý Ngang cau mày, liếc Hình Hà Sầu hai lần, nhưng hắn ta cũng không tìm ra vấn đề.
Rồi ngẩng đầu lên và hỏi Vạn Lý Phong Đao:
-Đúng rồi hiện tại anh là nhân viên ngoài biên chế của cục đặc sự đúng không?
-Ừm.
-Thật tiện để tiết lộ tiến độ điều tra cảnh giấc mơ của Sinh nam Vương đối với Cục đặc sự?
-Cái này…
Vạn Lý Phong Đao lúng túng nói:
-Tôi chỉ là một thợ săn tiền thưởng, và tôi chỉ hỗ trợ Cục đặc sự công việc của họ trên cơ sở đảm bảo an toàn của bản thân mà thôi.
Mức độ bảo mật không đủ, họ không tiết lộ nhiều thông tin tình báo cho tôi.
-Nhưng lão Hình với tư cách là đội trưởng của đội đặc nhiệm cơ động, chắc là biết rất nhiều tin tức. Đợi anh ta tỉnh lại thì có thể hỏi.
-Được thôi.
Lý Ngang gật đầu, suy nghĩ một chút, cúi đầu nói bên tai Hình Hà Sầu:
-Anh Hình, mau dậy đi, chơi mạt chược ba thiếu một.
Vạn Lý Phong Đao trong tiềm thức nói:
-Tôi đã thử dùng chiêu này...
Lý Ngang liếc nhìn hắn ta và tiếp tục nói với Hình Hà Sầu:
-Mạt chược bung áo, người thua sẽ bung ra một mảnh quần áo.
-Ai lại thích cái loại đó!
Vạn Lý Phong Đao nói chặt chẽ:
-Làm ơn làm chiêu nó cứ sức hơn chút đi.
-A…
Lý Ngang nheo mắt, xoa xoa cằm, nằm xuống bên tai Hình Hà Sầu nói:
-Anh Hình, anh mà không tỉnh lại.
Vạn Lý Phong Đao dự định cởi hết đồ trên và thẳng thắn nằm với anh, chụp ảnh, sau đó dùng điện thoại của anh để gửi đến nhóm gia đình WeChat của anh đó...
-Không khỏi quá sức đi! Cái chết mang tính xã hội là đây!
Vạn Lý Phong Đao kinh hãi:
-Hơn nữa câu chuyện không có tiết tháo đó lẽ nào không phải ai đề xướng ai thực hiện? Tại sao phải là tôi?
Lý Ngang ngồi thẳng lên, giơ ngón tay cái lên, nở một nụ cười tỏa nắng tiêu chuẩn:
-Đạo đức nghề nghiệp của thợ săn tiền thưởng.
Chính là chỉ cần có tiền sẽ làm bất cứ điều gì!
Chỉ cần có tiền đúng chỗ, chứ đừng nói là phát ảnh chụp, thậm chí đi vệ sinh còn có thể ăn cơm với tương phía dưới, ăn liền ba bát.
-Thợ săn tiền thưởng phương diện nào vì tiền sẽ vào toilet ăn lông!
-Ừm?
Bồng nhiên, Lý Ngang như cảm nhận được điều gì đó đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt như xuyên thấu qua hốc cây, nhìn về phía xa.
Hầu hết những ong binh bao quanh khu vực đó, không hiểu vì sao đã chết hơn nửa.
Đám ong binh còn lại may mắn trốn về và đang cố gắng hết sức để phân tán trốn thoát.
-Có thứ gì đó đang xông tới đây.
Lý Ngang lắc đầu, chậm rãi chống đầu gối đứng lên:
-Hi vọng chính là Thuỷ Yểm đó.
Vạn Lý Phong Đao nghe vậy hơi biến sắc, hắn nắm chặt thanh kiếm chém trong tay, những chiếc xương sườn gãy trên ngực dường như lại bắt đầu đau:
-Chạy trốn hay chiến đấu?
-Ba chọi một, không có lý do gì phải trốn cả.
Lý Ngang trèo ra khỏi hốc cây, thản nhiên nói:
-Ồ? Tốc độ tiến đến cũng khá nhanh đó.
Đạp đạp đạp đạp.
Ở sâu trong rừng rậm, Thuỷ Yểm với làn da tái nhợt rũ xuống đất đang giậm chân trên mặt đất mà lao tới.
Mũi của nó đã hư thối rụng đi, chỉ còn lại hai cái lỗ dài và hẹp ở cùng một chỗ, không ngừng thở ra hơi thở ẩm ướt và hôi thối hướng ra thế giới bên ngoài.
Những sợi dây xích quấn quanh thắt lưng của nó, kéo theo hơn một chục xác chết với nhiều hình dạng khác nhau, cắt xuyên qua lá rụng và sỏi, kéo lê trên mặt đất.
Chỉ cần lấp đầy đủ mười tám sợi xích sắt, nó có thể thoát khỏi cơ thể đang dần phân hủy này và hoàn thành quá trình biến đổi.
Trong rừng, ngoài hai người một người đàn ông cao to khỏe mạnh và người đàn ông gầy gò ốm yếu ra, còn có thêm hai hơi thở người sống mới.
Phải nhanh chóng, đoạt lấy cơ thể của chúng trước những quái vật khác!
Ầm ầm.
Sấm chớp vang lên, ánh mắt bao phủ bởi vảy trắng của Thuỷ Yếm chậm rãi xoay chuyển, bàn tay vòng qua thắt lưng như cây gỗ khô, kéo một sợi xích sắt không buộc xác chết, đột nhiên ném ra không trung.
Sợi xích sắt kéo vào không trung một góc kỳ dị như một con rắn độc thâm hiểm, chỉ với một cú đánh đã trực tiếp nghiền nát ba tên ong binh trinh sát đang bay trên trời cao thành cát bụi, và rơi từ trên không xuống như bùn nhão.